SAU KHI TRỌNG SINH, KẺ VẠN NGƯỜI GHÉT CÔNG KHAI YÊU ĐƯƠNG VỚI ANH TRAI NUÔI

Chương 18

Một mình ở nhà tẻ nhạt vô vị, Ôn Hạ Du ôm máy tính xách tay ngồi yên ở phòng khách, yên tĩnh xem phim đồng thời chờ đợi Lục Kỳ Diễn về nhà.

Khoảnh khắc cậu nhìn thấy đối phương về nhà, cả người không kìm được lao tới, vui vẻ mở miệng nói: “Anh, hình như anh còn chưa nói chúng ta muốn đi đâu đâu!”

“Đi đâu nhỉ?” Lục Kỳ Diễn giang hai tay đón lấy Ôn Hạ Du. Đã bao lâu rồi, không thấy em trai đầy sức sống như vậy, anh không biết. Nhưng anh vẫn tạm thời đè vấn đề này xuống lòng, dịu dàng nhìn người trước mắt.

Ôn Hạ Du ngẩng đầu, nhìn đôi mắt sâu thẳm kia.

Chỉ thấy đối phương nói: “Lang thang không có mục tiêu mà chơi, chạy đến đâu thì đi đó, được không? Tùy tâm sở dục, vui vẻ là được.”

Ôn Hạ Du sửng sốt, khẽ gật đầu. Trên thực tế, kiến thức về danh lam thắng cảnh của cậu rất thiếu sót, hoàn toàn không biết muốn đi đâu. Mà câu trả lời của đối phương, lại vô cùng hợp ý cậu.

Lục Kỳ Diễn thấy Ôn Hạ Du có chút mờ mịt gật đầu, không nhịn được cười, giơ tay xoa nhẹ đầu Ôn Hạ Du, ho nhẹ một tiếng: “Được rồi không đùa em nữa. Chúng ta đi thảo nguyên đi, em trước đây có nói em muốn cưỡi ngựa.”

Lục Kỳ Diễn khi nói muốn đưa Ôn Hạ Du đi du lịch đã nghĩ đến nguyện vọng này của cậu.

Chẳng qua đối với ký ức của anh thì có chút xa xăm.

Chẳng qua hiện tại thực hiện cũng không chậm, mọi thứ đều còn kịp.

Ôn Hạ Du chớp chớp mắt, vẫn như cũ mờ mịt gật đầu, một biểu cảm anh đi đâu em đi đó.

Lục Kỳ Diễn thấy càng thêm bất đắc dĩ, lực tay trên đầu cậu cũng lớn hơn một chút. Sau khi đối diện với ánh mắt Ôn Hạ Du, anh lúc này mới làm như không có chuyện gì mà thu tay lại.

“Đồ vật hẳn là chuẩn bị xong hết rồi chứ?” Lục Kỳ Diễn nhìn chiếc vali đặt ở một bên, lại nhìn Ôn Hạ Du.

Ôn Hạ Du gật đầu, nói: “Chuẩn bị xong rồi, chỉ còn thiếu đóng lại thôi.”

“Đừng vội, dẫn em đi ăn cơm đã.” Lục Kỳ Diễn nói, liền kéo tay Ôn Hạ Du đi về phía cửa.

Ôn Hạ Du nhìn bàn tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu, mím môi. Không ngờ, nội tâm lại vô cùng mừng thầm. Kể từ khi lớn lên, Lục Kỳ Diễn rất ít khi dắt tay cậu.

Không ngờ một loạt chuyện xảy ra gần đây lại khiến Lục Kỳ Diễn một lần nữa nhìn về phía cậu, lại giống như hồi còn nhỏ, dùng thái độ của người anh trai nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu, sợ cậu lại lần nữa đi lạc.

Nhưng cậu không muốn đối phương lấy thân phận anh trai để ở bên cậu.

Quả nhiên lòng tham của con người luôn không được thỏa mãn.

Ôn Hạ Du thầm thở dài. Chuyện này không thể vội vàng, chỉ có thể từng bước một từ từ tới.

Cậu nghĩ, cũng chậm rãi nắm tay Lục Kỳ Diễn lại. Hiện tại cứ bình thản ở bên cạnh Lục Kỳ Diễn đi, dù sao cũng coi như là thực hiện được giấc mộng kiếp trước.

Ôn Hạ Du không ngờ rằng, Lục Kỳ Diễn lại dẫn cậu đi ăn đồ ăn vặt vỉa hè.

Cậu không kìm được kinh ngạc nhìn về phía Lục Kỳ Diễn.

“Anh, anh không phải nói những đồ ăn vặt vỉa hè này đều là thực phẩm rác sao? Sao hôm nay lại dẫn em đến đây?”

“Ngẫu nhiên ăn một chút cũng không sao.” Lục Kỳ Diễn nhìn vẻ câu nệ của đối phương, nội tâm lại không kìm được một trận đau xót.

Một đứa nhỏ tốt như vậy, vài tuần trước, ừm, cũng là trước khi anh trọng sinh, rõ ràng là một thanh niên hoạt bát cởi mở. Mà hiện giờ lại vô cùng cảnh giác với bất kỳ sự vật nào. Đây hoàn toàn không phải điều anh mong muốn.

Anh chỉ có thể chậm rãi dẫn dắt đối phương đi ra khỏi bóng ma đó. Anh thích thanh niên tràn đầy nhiệt huyết kia, mà thanh niên trước mắt này thật sự khiến anh không nhịn được một trận lại một trận đau lòng.

Ôn Hạ Du không biết ý tưởng của đối phương. Sau khi nghe Lục Kỳ Diễn trả lời, cậu không kìm được nhìn chằm chằm quán nướng phía trước, trong đầu đã hiện ra những món ăn cậu muốn.

 

back top