SAU KHI TRỌNG SINH, KẺ VẠN NGƯỜI GHÉT CÔNG KHAI YÊU ĐƯƠNG VỚI ANH TRAI NUÔI

Chương 13

【Tôi cũng muốn chơi (tay Nhĩ Khang)】

【Chỉ mình tôi muốn biết Liễu Đạo làm sao làm ra cái đệm hơi lớn như vậy không? Với lại, mấy cây Độc Mộc Kiều này hắn sưu tập ở đâu ra thế??? (đậu nành kinh hãi)】

【Có khách mời chơi tốt đẹp, mà có khách mời lại trực tiếp rơi vào vũng bùn (bóng đại dương) mà vẫy vùng】

【Cười c.h.ế.t tôi, người so với người sẽ tức chết】

Độc Mộc Kiều tổng cộng có ba cây, vừa vặn có thể chia làm hai nhóm đồng thời tiến hành.

Ôn Hạ Du được phân ở nhóm đầu tiên, đối thủ cạnh tranh của cậu là Trà Kha và Tịch Viễn. Đúng vậy, trò chơi lần này là cá nhân, không có tổ đội.

Tịch Viễn ở một bên nóng lòng muốn thử, hắn muốn giành chức quán quân.

So với hắn, Ôn Hạ Du và Trà Kha lại bình thường hơn nhiều.

Ôn Hạ Du đứng ở điểm xuất phát thất thần, cậu căn bản không nghĩ đến chuyện giành quán quân.

Trà Kha thì tuyên bố mình tham gia là chính, chuyện giành quán quân gì đó, quá khó khăn.

Cổ Tùng Nhạc từ người dẫn chương trình biến thân thành trọng tài. Anh đeo một chiếc còi trên cổ, cầm đồng hồ bấm giờ trên tay.

“3!”

“2!”

“1!”

“Bắt đầu!!!”

Khung cảnh lập tức hỗn loạn. Tịch Viễn dang rộng hai tay, ý đồ dùng hai tay để giữ thăng bằng, nhưng thực tế hắn đi rất gập ghềnh, lúc lắc sang trái, lúc lắc sang phải. Khiến người xem không kìm được đổ mồ hôi, sợ hắn ngã xuống.

Trong khi đó, có cư dân mạng lại vô cùng mong chờ hắn rớt xuống bể bóng đại dương, ước gì chụp được hàng chục hàng trăm tấm ảnh xấu để làm meme.

So với Tịch Viễn, Trà Kha lại đi tương đối bình tĩnh hơn nhiều.

Chỉ thấy hắn từng bước nhỏ từng bước nhỏ di chuyển về phía trước, tốc độ giống như một con ốc sên, chậm rãi tiến lên.

Mà Ôn Hạ Du lại không giống. Cậu trực tiếp nằm bò cả người trên Độc Mộc Kiều, nhanh chóng trườn về phía trước, hai tay ôm lấy thanh gỗ, chân đạp về phía trước.

“Soạt ——” Cậu trườn được mấy centimet.

Các khách mời đứng xem: ......

Liễu Phong Tri, Cổ Tùng Nhạc: ......

Còn có kiểu thao tác này nữa sao???

Phòng Live Stream chìm vào một khoảng lặng.

【Bộ óc mới (trọng sinh) quả nhiên dùng tốt ha. So với cách này, đột nhiên cảm thấy hai người kia đứng đắn hơn nhiều.】

【Emmmmm tôi lại thấy, cách của Ôn Hạ Du rất tốt, chẳng qua nhóm tiếp theo khó nói (đậu nành chống cằm)】

【Tôi cũng nghĩ vậy. Theo tính cách của đạo diễn Liễu Phong Tri, nhóm tiếp theo phỏng chừng sẽ không được phép làm kiểu này, nếu không thì còn gì là hiệu ứng chương trình để xem (đậu nành buông tay)】

Chiều dài Độc Mộc Kiều không quá dài, khoảng chừng bốn, năm mét, nhưng cũng đủ để các khách mời đi một lúc lâu.

Tịch Viễn cuối cùng vì nôn nóng, trên đường quay lại sau khi lấy được phần thưởng đã rơi xuống bể bóng đại dương.

Còn Trà Kha sau khi lấy được phần thưởng, lại chọn học theo tư thế của Ôn Hạ Du lúc đi qua để trở về.

Liễu Phong Tri thấy cảnh này, an tường nhắm mắt.

Hắn đợi nhóm khách mời này hoàn thành xong, mới hùng hổ cầm lấy micro để ở một bên, bực tức nói: “Khách mời tiếp theo không được phép nằm bò qua Độc Mộc Kiều! Nếu không sẽ bị coi là bỏ quyền!!!”

Bùi Hạ Dập trừng lớn hai mắt, mặt đầy không thể tin nhìn Liễu Phong Tri.

Hắn vừa mới chép xong bài tập, kết quả cứ thế bị xé sổ bài tập, mà người xé bài tập lại bảo hắn phải làm lại bài tập!

Nếu không phải phòng Live Stream còn mở, hắn nhất định sẽ ôm đầu khóc rống.

Ôn Hạ Du đánh giá khoảng cách, tự hỏi mình có thể chạy qua mà không sai sót không.

Cậu có chút nóng lòng muốn thử.

Tịch Viễn trên đệm hơi trơ mắt nhìn cảnh này, khi Ôn Hạ Du chuẩn bị xuất phát chạy thì sợ hãi nép vào một góc. Đùa à, hắn không muốn làm đệm lót cho người khác.

【Cậu ấy không phải muốn chạy qua đó chứ???】

【Ha ha ha tôi cứ ngồi đây hóng, nếu hắn chạy qua được, tôi đứng trồng cây chuối ăn tường!!!】

【Bạn trên lầu nói lời tạm biệt quá trọn vẹn, nếu không hối hận chính là chính bạn】

【Đã chụp màn hình, đừng phụ lòng (hoa hồng)】

【Đã chụp màn hình, đừng phụ lòng (hoa hồng)】

Thanh Độc Mộc Kiều này trên thực tế không quá mảnh mai, độ rộng gần bằng một bàn chân, nhưng vẫn gầy hơn một chút.

Ôn Hạ Du vừa nãy trước khi bám vào Độc Mộc Kiều có thử giẫm một chút, đánh giá được trình độ đi lên. Chẳng qua cậu muốn thử cách thứ hai xem sao.

Cách nằm bò hiệu quả thì có hiệu quả, nhưng hơi đau, lại còn mỏi tay.

Sau một hồi tự hỏi, cuối cùng cậu quyết định mạo hiểm một chút.

Dù sao loại “vận động” này, cậu đã làm không biết bao nhiêu lần rồi.

Thế là, trong ống kính, Ôn Hạ Du trước tiên duỗi một chân lên giẫm thử, sau đó rút về, ngay sau đó là một cú chạy đà, chỉ vài giây đã đến bờ bên kia.

【??? Đã xảy ra chuyện gì? Tôi như thấy một cái bóng đen cứ thế “Vèo ——” một cái đi qua?】

【Bạn không nhìn lầm đâu, bởi vì tôi cũng thấy một vệt đen bay qua TT】

【Đáng ghét, tôi muốn tua chậm, lại quên đây là một buổi phát sóng trực tiếp (chấm thuốc lá)】

【May quá tôi đã quay lại rồi (đậu nành khoe khoang)】

Bùi Hạ Dập ở dưới sân khấu xem đến trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ ngươi là Ôn Hạ Du như thế này.

Tịch Viễn ngẩng đầu trơ mắt nhìn Ôn Hạ Du cứ thế đá chân qua, lại cúi đầu nhìn chính mình đang ngâm mình trong bể bóng đại dương, rơi vào trầm tư.

Nội tâm hắn không kìm được thét lên: Thế này sẽ khiến hắn trông rất ngốc a a a!!!

Trà Kha cô độc một hồi, thấy Ôn Hạ Du cực nhanh đã đặng đến bờ bên kia, trầm mặc một lát, giãy giụa đứng dậy, xoay sở trên Độc Mộc Kiều một lúc lâu, cuối cùng vì thất bại giữ thăng bằng mà lao vào vòng tay bóng đại dương.

Trà Kha đưa tay lau sạch vệt nước không tồn tại trên mặt, nghẹn lời vô ngữ giẫm lên bóng đại dương đi vào góc của Tịch Viễn. Hai người song song ôm đầu gối ngồi xổm xuống, lặng lẽ chờ đợi nạn nhân tiếp theo rơi xuống.

Nhóm thứ hai là Bùi Hạ Dập, Giả Lộ Nhân và Trần Tiêu Oánh.

Giả Lộ Nhân tính toán học con cua chậm rãi đi ngang qua. Anh từng chút từng chút nghiêng người đi đến bờ bên kia, ở bước cuối cùng khi ngồi xổm xuống toan với lấy phần thưởng, vì tư thế không đúng mà ngã lăn xuống, thiếu chút nữa đập trúng Tịch Viễn và Trà Kha đang ngồi xổm.

Tịch Viễn, Trà Kha: ......

Họ cùng nhau im lặng dịch chuyển lùi lại mấy bước, tránh lần sau bị đập trúng.

Bùi Hạ Dập nhìn tính cách rất hoạt bát, nhưng khi làm loại hoạt động này, cả người lại trở nên trầm ổn. Anh không nhanh không chậm đi tới bờ bên kia, động tác lấy phần thưởng cũng vô cùng nghiêm túc, sợ giây tiếp theo liền thất bại trong gang tấc.

May mắn thay, công sức không phụ lòng người, Bùi Hạ Dập thuận lợi nhưng chậm rãi đến được đích.

Trần Tiêu Oánh vì học qua cơ sở vũ đạo, đi trên Độc Mộc Kiều giống như đi trên đất bằng vậy, không có gì khác biệt. Cô nhanh chóng đến bờ bên kia.

Rồi lại từ từ đi bộ quay trở về.

Bộ ba trong hồ bóng đại dương nhìn nhau. Được rồi, chỉ có ba người bọn họ là một trò cười.

Trừng Phạt Bảng Gai

Liễu Phong Tri mắng thầm, cười tủm tỉm nhìn bộ ba rơi xuống, giọng hơi vui vẻ nói: “Chúc mừng ba vị khách mời này giành được phần thưởng.”

Ngay sau đó lại chuyển đề tài sang bộ ba đang ôm nhau: “Mà ba vị khách mời này, thì cần phải tiếp nhận thử thách trừng phạt.”

“Cái gì? Còn có thử thách trừng phạt?” Bùi Hạ Dập không thể tin nhìn Liễu Phong Tri. Hắn nhớ rõ ngay từ đầu Liễu Phong Tri chưa hề nói thất bại trò chơi cần phải làm thử thách trừng phạt!

Trừ phi cái này là thay đổi lâm thời!

Trà Kha vùi mặt vào tay, chỉ có hắn biết sai lầm này đối với hắn đả kích lớn đến mức nào.

Nếu ngay từ đầu hắn không đứng lên, nói không chừng còn không cần làm thử thách trừng phạt, nhưng giờ đây, không chấp nhận cũng phải chấp nhận rồi.

Hắn ngẩng đầu nhìn tấm bảng gai đầy đất, lập tức cảm thấy lòng bàn chân mình đau nhói.

Ba người sau một hồi đấu tranh nội tâm, lúc này mới không tình nguyện rời khỏi hồ bóng đại dương.

Cả ba đều cởi giày, chỉ còn lại tất trên chân.

Liễu Phong Tri giải thích: “Tôi sợ họ chịu không nổi, nên mới cho họ mang tất để giảm bớt độ khó, nếu không tôi sẽ không cho họ mang tất đâu.”

Hắn vừa nói, vừa vẫy tay, trịnh trọng nói đây là vì tốt cho họ.

Bùi Hạ Dập ở một bên không biết lần thứ mấy trừng lớn hai mắt.

Hắn quả nhiên vẫn nên tham gia ít chương trình tổng nghệ kiểu này thì tốt hơn, một cái so với một cái còn vô tình hơn.

Đạo diễn chương trình trước còn keo kiệt, còn bắt họ tự thân vận động cơm no áo ấm. Vốn tưởng rằng đạo diễn chương trình này tốt hơn một chút, không ngờ chỉ tốt hơn một chút xíu, hoàn toàn không có tỷ lệ nhân từ nào đáng kể.

Bùi Hạ Dập thở dài, chỉ có thể cam chịu giẫm lên tấm bảng áp lực. Cái cảm giác cay tê sảng khoái đó trực tiếp từ lòng bàn chân tuần hoàn tiến thẳng lên đại não, khiến hắn nhăn nhó giẫm hết đoạn bảng áp lực ngắn ngủn 50 centimet này.

Chờ hắn bước xuống, cả người trực tiếp kiệt sức nằm vật ra đất, một chút cũng không có gánh nặng thần tượng.

Hoàn toàn vứt bỏ hình tượng, Bùi Hạ Dập lúc này chỉ muốn nghỉ ngơi và cảm khái nhân sinh sao lại có nhiều khó khăn cần phải đột phá như vậy.

Ôn Hạ Du lúc này đã lẻn sang một bên xem kịch, tìm một góc khuất Liễu Phong Tri không nhìn thấy để trốn tránh chơi điện thoại.

Không ngờ cảnh này lại bị camera cần cù ghi lại không sót một chi tiết nào.

【Diễn viên của tôi đi làm đâu? Đứng đây ăn lương trốn việc, Liễu Đạo tôi muốn tố cáo có người đang câu cá!!!】

【Câu cá tốt mà câu cá tốt, tục ngữ nói hay lắm, Trộm được nửa ngày nhàn của kiếp phù du ——】

【Chính vì mấy người câu cá này, mới dẫn đến công việc cứ bị trì hoãn!!!】

【...... Hello? Ý bạn là, chúng tôi làm việc xong rồi còn không thể nghỉ ngơi, muốn giống như một con ốc vít cứ thế chuyển động mãi?】

【Theo lời bạn nói, nếu không thể câu cá, lẽ nào bạn là loại người đi làm thì câu cá tan tầm lại tích cực?】

【Xin đừng vơ đũa cả nắm x】

Trong lúc chương trình đang phát sóng trực tiếp, đã có người ghi lại một số video và đăng lên mạng xã hội.

Ôn Hạ Du Độc Mộc Kiều

Ôn Hạ Du đứng nghiêm nhảy xa Độc Mộc Kiều

Bộ Ba Ngâm Bóng Đại Dương

Tịch Viễn, Kim Kê Độc Lập 0.o#

Bùi Hạ Dập, Nhăn Nhó Mồm Mép

Cư dân mạng: ...... Nếu không phải chúng tôi xem xong toàn bộ quá trình, sợ là sẽ tin chuyện ma quỷ của các người!!!

Còn nữa, hai cái hashtag phía sau là sao vậy, sao mà buồn cười thế!

Chỉ thấy có một cư dân mạng đã quay lại biểu cảm của họ khi đi trên bảng áp lực, làm thành video quỷ súc (video hài hước lặp lại) và đăng lên mạng cho mọi người cười.

Có người thậm chí còn làm thành sticker, ai nấy đều dùng như bị nghiện, phát đi phát lại không ngừng.

Ôn Hạ Du lúc này đang lướt mạng xã hội. Cậu lén mở một video quỷ súc trong số đó. Lần đầu tiên thấy loại video này, cậu xem thấy có chút thú vị.

“Ôn Lão Sư, cậu đang xem cái gì đó?” Giọng nói u uất của Bùi Hạ Dập vang lên bên tai Ôn Hạ Du.

Ôn Hạ Du thiếu chút nữa bị Bùi Hạ Dập dọa sợ. Cậu làm bộ trấn tĩnh tắt màn hình, ho nhẹ một tiếng: “Không xem gì cả, tôi đang xem tối nay muốn ăn cái gì.”

Bùi Hạ Dập: “.......”

Nói dối trơ trẽn! Hắn rõ ràng nhìn thấy đối phương đang xem video quỷ súc của hắn!

Hắn vẻ mặt u oán nhìn Ôn Hạ Du, khiến Ôn Hạ Du vội vàng đứng dậy, tiện thể hoạt động đôi chân bị ngồi xổm làm tê mỏi.

 

 

back top