Đêm đó Lục Tri Khắc vẫn không về nhà.
Bốn giờ sáng, thiết bị đầu cuối của tôi bắt đầu rung lên.
Lục Tri Khắc gửi rất nhiều tin nhắn.
Đó là một loạt hồ sơ cá nhân, bao gồm Alpha cấp S và cấp A, cùng với hai Beta.
Xem ra tối qua sau khi tôi nhảy khỏi xe, anh ấy cũng không hề rảnh rỗi.
Sáng hôm sau, lúc ăn sáng, tôi trả lời anh:
【Từ hôm nay trở đi em thích Omega rồi.】
Đầu bên kia của khung thoại chìm vào im lặng.
Tôi mặc kệ anh, quăng thiết bị đầu cuối đi, tiếp tục viết bài luận văn tốt nghiệp thứ hai của mình.
Không còn cách nào, bài luận văn trước của tôi đã bị giáo sư thẳng tay phủ nhận.
Ông già cổ hủ đó nói ý tưởng về nếp gấp cong không gian của tôi là nằm mơ giữa ban ngày.
Đợi đến ngày nào đó tôi gấp cho ông ấy xem, hù c.h.ế.t ông ấy luôn.
Mãi đến trưa, tin nhắn của Lục Tri Khắc mới bật lên trở lại.
Lần này là dữ liệu của hai Omega.
Kèm theo hai dòng chữ bên dưới:
【Omega không có khuynh hướng chọn Beta làm bạn đời.】
【Tôi chỉ có thể tìm hiểu được hai người này thôi.】
Tôi trả lời: 【Gửi thông tin liên lạc của họ qua đây.】
Lục Tri Khắc gửi số liên lạc của hai Omega.
Tôi tiếp tục trả lời: 【Gửi hết thông tin liên lạc của tất cả mọi người qua đây.】
Dòng chữ “Đối phương đang nhập liệu…” ở phía trên khung thoại nhấp nháy rất lâu.
Anh gói tất cả thông tin liên lạc của mọi người lại và gửi cho tôi.
Còn đính kèm một câu bổ sung:
【Dự Bạch là người phù hợp với em nhất.】
Tôi không để ý.
Tôi chỉ trả lời anh:
【Anh, về nhà ở đi.】
【Anh an toàn rồi.】
Gửi đi.
Đầu bên kia không còn bất kỳ phản hồi nào nữa.
Như thể đã c.h.ế.t hẳn.
Ngày hôm sau, Lục Tri Khắc dọn về nhà.
