Anh bảo tôi ngoan ngoãn.
Vậy thì tôi nhất định sẽ không.
Tôi khiêu khích nhếch môi.
Tôi quay sang tặng Chu Dự Bạch một nụ cười rạng rỡ.
Tôi và Chu Dự Bạch trò chuyện rất hợp ý.
Chủ đề xoay quanh chuyên ngành của chúng tôi.
Lục Tri Khắc chắc chắn không hiểu nhiều, nhưng bàn tay giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u gối tôi chưa từng buông lỏng.
Mỗi lần tôi cười với Chu Dự Bạch thêm một lần, lực ở tay anh lại nặng thêm một phần.
Không hẳn là đau, nhưng anh siết rất chặt.
Hơi nóng bỏng rát xuyên qua lớp găng tay da thấm vào, khiến sống lưng tôi dâng lên một cảm giác tê dại khó tả.
…Giá mà anh có thể siết chặt hơn nữa thì tốt.
Tốt nhất là bóp c.h.ặ.t c.h.â.n tôi, lún sâu vào da thịt…
Nhưng bên ngoài, anh vẫn phải duy trì vẻ lạnh lùng cao quý.
Khi Chu Dự Bạch nhìn qua, anh còn phải nặn ra một nụ cười gượng gạo, giả tạo.
Cái vẻ ngoài phân liệt này, thật sự đẹp mắt vô cùng.
Tôi còn muốn khiến biểu cảm của anh thêm phần đặc sắc.
Tôi khẽ nghiêng người, để lộ tấm lưng trần.
Rãnh xương sống ẩn hiện dưới vài chuỗi ngọc trai đung đưa.
“Điều hòa ở đây mở lớn quá, hơi lạnh.”
Chu Dự Bạch lập tức cầm áo vest lên.
“Anh sơ suất rồi, nếu không ngại, em mặc tạm áo của anh đi.”
Hành động uống rượu của Lục Tri Khắc dừng lại.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt chững lại.
Anh đang chờ tôi từ chối.
Sinh vật Alpha này, giống như chó vậy.
Chúng tuyệt đối không cho phép bất kỳ con ch.ó nào khác để lại mùi của mình.
Nhưng tôi không từ chối, xoay người ra hiệu cho Chu Dự Bạch khoác áo lên cho tôi.
Chu Dự Bạch đứng dậy, giúp tôi khoác áo.
Tôi vén cổ áo lên, vùi nửa khuôn mặt vào trong đó.
Thực ra Beta không ngửi thấy pheromone.
Nhưng không sao, Lục Tri Khắc ngửi thấy là được.
Tôi hít hà, khẽ nói: “Thơm quá.”
Choang.
Một tiếng động giòn tan.
Chiếc ly thủy tinh trên tay Lục Tri Khắc vỡ tan.
