Thoát ra khỏi độ cong không gian.
“Ọe——”
Lục Tri Khắc sặc một ngụm máu, phun hết lên người tôi.
Anh không chịu nổi áp lực của chuyến bay cong không gian, hoàn toàn mất ý thức, ngã gục trong lòng tôi.
Tôi không nôn.
Bị anh đè, muốn nôn cũng nôn không ra.
Tần Diệu bên cạnh mặt xanh mét, cố nuốt ngược thứ trào lên cổ họng.
Đúng là người đàn ông đáng gờm.
Bên ngoài khoang lái vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.
Cạch.
Tần Diệu mở cửa khoang.
Chào đón chúng tôi là hàng chục nòng s.ú.n.g đen ngòm.
Đội hiến binh bao vây chúng tôi kín mít.
“Tần Diệu, Tống Vãn Tinh!”
Đội trưởng hiến binh đứng đầu giọng lạnh lùng:
“Hai người bị bắt giữ vì tình nghi đánh cắp bí mật quân sự tối cao, vi phạm quy định lái Cơ giáp cấp S, tự ý xâm nhập khu vực giao tranh và nhiều tội danh khác.”
“Lập tức ra khỏi Cơ giáp, đi theo chúng tôi.”
Tôi lau vết m.á.u trên mặt, giơ tay lên.
“Không vấn đề gì, Thượng sĩ.”
Tôi chỉ vào Lục Tri Khắc đang hôn mê trong lòng:
“Nhưng động tác nhẹ nhàng một chút.”
“Đây là người chồng tôi đã liều mạng cướp về, làm hỏng các người không đền nổi đâu.”
