Tối hôm sau, đã qua bảy giờ. Tôi không thấy Tạ Tân Niên về, ngược lại nhận được hai bức ảnh.
Dưới sự tiết lộ của bình luận dạo, tôi biết thụ chính tên là Tống Uyên.
Và Tống Uyên, đang ngồi trên xe của Tạ Tân Niên. Không biết đã nói gì. Cậu ta mỉm cười với Tạ Tân Niên.
Môi Tạ Tân Niên khẽ cong. Có vẻ là trò chuyện rất vui vẻ.
Bình luận dạo đều đang cuồng hoan: 【Thụ chính đối với công chính là đặc biệt nhất, tiểu thích gây chuyện lui ra lui ra.】
Mặc dù biết họ đều là nhân vật chính, nhưng trong lòng tôi vẫn khó chịu, còn kèm theo tức giận.
Tạ Tân Niên muốn làm chó, ít nhất cũng phải ly hôn với tôi trước chứ? Bây giờ là ý gì?
Mười giờ Tạ Tân Niên mới về đến nhà. Anh ta chủ động nhận lỗi: “Có chút việc, bị chậm trễ.”
Tôi cười lạnh trong lòng, cái gọi là "chút việc" chính là đi câu dẫn người khác.
Thấy tôi không nói gì, Tạ Tân Niên lại nói: “Tối nay cậu muốn thế nào cũng được.”
Trước đây khi tôi không vui hoặc thấy Tạ Tân Niên chướng mắt, tôi đều thích hành hạ anh ta trên giường. Đối với một thiên chi kiêu tử như Tạ Tân Niên, sự trừng phạt này là cách tát thẳng vào mặt anh ta nhất.
Không ngờ lần này lại vì Tống Uyên mà anh ta chủ động nhận phạt.
Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Tạ Tân Niên. Cố nhịn, nhưng vẫn không nhịn được.
“Không cần, làm gì dám chứ?”
Tôi đứng dậy lên lầu: “Sau này đều không cần.”
Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, Tạ Tân Niên đã thay đồng phục, ngoan ngoãn quỳ bên giường.
Anh ta nói: “Để tôi hầu hạ cậu.”
Tôi nghi ngờ Tạ Tân Niên không hiểu tiếng người, đã bảo cút đi rồi mà vẫn cứ dán mắt vào.
Tôi không thèm nhìn anh ta. Nằm xuống giường, không nói một lời nào.
Thế nhưng Tạ Tân Niên vẫn không chịu bỏ cuộc, cũng trèo lên giường. Tay luồn vào áo ngủ của tôi.
“Hứa Nghiễn, tôi hầu hạ cậu.”
Tôi nắm lấy tay Tạ Tân Niên, dùng sức kéo ra. Nhíu mày xuống giường: “Anh đi ngủ phòng khách đi.”
Lời quan trọng thì tôi không dám nói. Tạ Tân Niên nhìn chằm chằm vào tôi, chỉ có thể rời đi trước.
Những ngày sau đó, Tạ Tân Niên về nhà đúng giờ.
Đến khi anh ta giặt nát chiếc quần lót thứ tư của tôi, tôi cuối cùng không nhịn được nữa.
“Tạ Tân Niên, anh mẹ nó cố ý đúng không? Quần lót của tôi đắc tội gì với anh à?”
“Xin lỗi…” Anh ta nói: “Chất lượng quần lót này hơi kém.”
Hoàn toàn là khiêu khích tôi!
Tôi vẻ mặt bực bội: “Sau này anh không cần giặt nữa.”
“Tôi không giặt thì ai giặt? Cậu muốn cho ai giặt?”
Loại người tự dâng mình đến để giặt quần lót như thế này, tôi là lần đầu tiên thấy.
Tôi nói: “Dù sao cũng không phải anh.”
Không biết có phải vì quá kích động hay không, Tạ Tân Niên ngay cả cơm tối cũng không ăn.
