Để không ly hôn, Tạ Tân Niên dùng mọi thủ đoạn. Làm đủ mọi chuyện.
Tôi không muốn gặp anh ta nên trốn về nhà. Tạ Tân Niên liền tìm đến tận nơi.
Nói hết lời hay ý đẹp với bố mẹ tôi. Chỉ thiếu nước quỳ gối cầu xin tôi quay về.
Tôi không còn cách nào, đành phải quay về.
Tạ Tân Niên lấy lòng tôi, chủ động mua một đống quần áo gợi cảm. Buổi tối liền mặc vào quyến rũ tôi.
Khi Tạ Tân Niên đeo cái đuôi nhỏ vào, tôi không nhịn được nữa: “Tạ Tân Niên, anh đủ rồi!”
Cái này quá khác biệt so với vẻ ngoài lạnh lùng của Tạ Tân Niên trước đây. Khiến tôi có chút không quen.
“Vậy không ly hôn được không?” Tạ Tân Niên hỏi: “Cậu muốn xem, tôi sẽ tiếp tục mặc.”
Biết Tạ Tân Niên không thích Tống Uyên, cơn giận trong tôi đã nguôi đi một nửa. Thêm vào những ngày này Tạ Tân Niên dỗ dành tôi. Ý định ly hôn trong đầu tôi đã biến mất phần lớn.
Tôi hừ một tiếng với Tạ Tân Niên: “Đừng tưởng anh nói lời hay là có thể dỗ dành tôi, anh ham muốn điều gì cũng vô ích. Tạ Tân Niên, tôi có thể kết hôn với anh là phúc phần anh đã tu tám đời, biết không? Anh hầu hạ tôi một chút thì có sao? Anh thấy rất ủy khuất à?”
Cứ nghĩ đến những bình luận dạo nói Tạ Tân Niên sẽ chán nản với tôi, tôi lại thấy khó chịu.
Bây giờ, là Tạ Tân Niên không muốn ly hôn với tôi.
“Anh không thích tôi, nhưng có người thích!”
Biết Tống Uyên không thích Tạ Tân Niên, Tạ Tân Niên đối với cậu ta cũng không có cảm xúc, tôi lại không nhịn được mà thao túng tâm lý Tạ Tân Niên.
May mắn là Tạ Tân Niên rất nghe lời.
“Không ủy khuất, có thể kết hôn với cậu là phúc phần tôi tu được kiếp trước.”
Anh ta nói: “Tôi thích.”
