SAU KHI THỨC TỈNH, BETA PHÁT HIỆN MÌNH LÀM NỀN CHO CÔNG THỤ CHÍNH TRONG TRUYỆN ABO HẬU TẬN THẾ

Chương 17

Cơ thể Tần Diệc cứng đờ.

Anh ta khó tin nhìn tôi, như thể đang xác nhận mình có đang nằm mơ hay không.

Tôi bị anh ta nhìn đến mức có chút ngượng, muốn rụt tay về.

Nhưng anh ta lại nắm chặt cổ tay tôi, lực rất mạnh.

"Em nói lại lần nữa."

"Lời hay không nói lần thứ hai." Tôi khó chịu quay đầu đi.

Anh ta lại không chịu buông tha, kéo cả người tôi vào lòng.

Mùi m.á.u tươi nồng nặc và Pheromone rượu mạnh trên người anh ta ngay lập tức bao bọc lấy tôi.

"Lâm An." Anh ta vùi đầu vào hõm cổ tôi, giọng nói nghèn nghẹn, "Đừng bao giờ rời xa tôi nữa."

Tôi sững sờ.

Người đàn ông hung dữ như dã thú trên sàn đấu này, lúc này lại giống như một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn.

Tôi đưa tay ra, do dự một chút, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh ta.

"Tôi không đi."

Đúng lúc này, bên trong căn cứ đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động chói tai!

Ánh đèn đỏ nhức mắt nhấp nháy trên hành lang.

Sắc mặt Tần Diệc ngay lập tức thay đổi.

Một lính gác vẻ mặt hoảng hốt chạy vào.

"Thủ lĩnh! Không ổn rồi!"

Tần Diệc nhíu mày: "Hoảng cái gì?"

"Thiên Khải... Người của căn cứ Thiên Khải, gửi đến một 'món quà'."

Tôi và Tần Diệc nhìn nhau, đều thấy được sự nặng nề trong mắt đối phương.

Chúng tôi đi theo lính gác đến cổng căn cứ.

Một chiếc hộp kim loại khổng lồ, đặt giữa khoảng đất trống.

Tần Diệc bước lên, mở hộp ra.

Trong hộp, nằm một người.

Một Omega mình đầy máu, thoi thóp.

Là Omega đã tỏa sáng rực rỡ trên sàn đấu lúc nãy.

Tuyến thể của cậu ta bị người ta sống sờ sờ móc ra, cả người đã ở trong trạng thái cận kề cái chết.

Trong hộp còn có một tấm thẻ.

Trên đó là nét chữ của Hứa Ngôn Châu.

【Đây là người đầu tiên. Tiếp theo, chính là hắn ta.】

 

 

back top