SAU KHI THỨC TỈNH, BETA PHÁT HIỆN MÌNH LÀM NỀN CHO CÔNG THỤ CHÍNH TRONG TRUYỆN ABO HẬU TẬN THẾ

Chương 14

Tôi ngã bệnh.

Tuyến thể bị tổn thương gây ra sốt cao, cả người tôi cứ mê man.

Cơ thể lúc nóng lúc lạnh, ý thức lặp đi lặp lại giữa tỉnh táo và hỗn độn.

Tôi dường như đã có một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, tôi lại quay về căn cứ Thiên Khải.

Quay về nơi tôi đã sống mười năm.

Tôi thấy Hứa Ngôn Châu đứng trên sân huấn luyện, vẫn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị đó.

Anh ấy vẫy tay với tôi.

"Lâm An, qua đây."

Tôi theo bản năng muốn bước qua, giống như vô số lần trong quá khứ.

Nhưng chân tôi lại như bị đổ chì, không nhúc nhích được.

"Đội trưởng..." Tôi lẩm bẩm gọi tên anh ấy, giọng nói mang theo sự dựa dẫm và ấm ức mà chính tôi cũng không hề nhận ra.

"Đội trưởng... cứu tôi..."

Tôi dường như cảm thấy có người đang dùng khăn lạnh lau trán tôi.

Một giọng nói trầm thấp và đè nén vang lên bên tai tôi.

"Hắn ta đã không cần em nữa rồi."

"Lâm An, tỉnh lại đi."

"Nhìn tôi này."

Tôi khó khăn mở mắt, trong tầm nhìn mờ ảo, hiện ra một khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc.

Là Tần Diệc.

Anh ta trông rất tiều tụy, cằm mọc râu lún phún màu xanh.

"Em vừa nãy... gọi ai?"

Tôi tỉnh táo lại ngay lập tức.

Tôi vừa nãy... gọi tên Hứa Ngôn Châu?

Trước mặt anh ta?

Trong lòng tôi thót một cái.

Xong rồi.

 

 

back top