SAU KHI THẾ THÂN BÃI CÔNG, CÁC BẠN TRAI CŨ TRUY THÊ HỎA TÁNG TRÀNG

Chương 17

Sau tuần lễ đó.

Bầu không khí giữa chúng tôi xảy ra một sự thay đổi tinh tế nào đó.

Thẩm Độ không còn bắt tôi mặc áo sơ mi trắng, cũng không còn nhìn chằm chằm góc nghiêng của tôi nữa.

So với cái bóng của Bạch nguyệt quang, anh ta dường như thích tôi bây giờ hơn.

Một Lâm Hạ thật, mặc áo phông rộng thùng thình, ngồi khoanh chân trên ghế sofa chơi game, chửi đồng đội là heo.

Đôi khi anh ta sẽ ngồi một bên xem tôi chơi.

Lúc tôi thua cuộc tức đến nỗi ném tay cầm, anh ta lại lạnh nhạt nói một câu:

"Tên b.ắ.n tỉa đó ở hướng ba giờ."

Rồi cầm lấy tay cầm, giúp tôi quét sạch team đối phương.

Tạ Tinh Dã cũng không còn coi tôi là loại ngự tỷ lạnh lùng nữa.

Cậu ta phát hiện ra bản chất của tôi là một trạch nam tham ăn và lười biếng.

Vì vậy, mỗi ngày sau khi luyện tập về, cậu ta đều mang đủ loại đồ ăn vặt vỉa hè về cho tôi ăn.

Nhìn tôi ăn uống ngon lành, miệng dính đầy dầu mỡ, cậu ta chống cằm ngây ngô cười.

"Vợ ơi sao em đáng yêu thế."

"Ăn đậu phụ thối cũng đáng yêu."

Tôi không nhịn được lườm một cái, làm sao cậu ta có thể nói ra những lời đó với một trạch nam luộm thuộm như tôi?

Còn về Giang Hành Chỉ.

Kể từ một buổi chiều nào đó thử hôn nóng bỏng với đàn ông, cái lớp vỏ bọc bại hoại văn nhã của anh ta đã bị xé toạc hoàn toàn.

Trở nên hơi... bám người.

Đôi khi tôi đang đọc sách rất tốt, anh ta lại xích lại gần, khăng khăng đòi ngồi chung một chiếc ghế sofa, còn mỹ miều nói là "kiểm tra tình hình thực hiện hợp đồng".

Mới đó mà.

Một tháng đã sắp hết.

Bốn người chúng tôi hình thành một sự cân bằng kỳ lạ nhưng hài hòa.

Không có cãi vã, không có tu la tràng.

Chỉ có cuộc sống hàng ngày đầy hơi ấm cuộc sống.

Nhưng tôi biết.

Sự cân bằng này, giống như đi trên dây thép.

Rung rinh sắp đổ.

Dưới đó là vực sâu vạn trượng.

Tôi biết họ đang chờ đợi điều gì.

Tôi cũng biết tôi đang trốn tránh điều gì.

Tôi sợ.

Sợ mình đã động thật lòng.

Lại bị họ thẳng tay vứt bỏ.

Bị bỏ rơi từ nhỏ, tôi đã có bóng ma tâm lý.

 

back top