Trưởng công chúa đã định cho ta một mối hôn sự, đang thúc giục ta quay về thành thân.
Tiêu Nhứ Ảnh kéo tay ta đáng thương nói: "Ngươi lại muốn bỏ rơi ta sao? Lần này là nhìn trúng tiểu nương tử nhà nào?"
"Ta** không có, trời đất chứng giám."
Thấy hắn ghen tuông có vẻ buồn cười, ta vội vàng thề thốt.
"Không có, vậy ngươi đi hủy hôn đi, rồi kết khế với ta."
Tiêu Nhứ Ảnh làm nũng ra vẻ đáng yêu, ta không khỏi đưa tay nhéo má hắn.
"Muốn kết khế, ở bên nhau trọn đời, chuyện này còn cần phải bàn bạc lâu dài."
Sau những chuyện này, ta cũng quyết định dũng cảm lên, giống như Quý Tông, sống vì chính mình.
Ta trở về vào đúng ngày cưới, thay hôn phục, rất nhanh đã đến nghi thức bái đường.
Nhìn tân nương thướt tha bước đến, lòng ta dâng trào niềm xúc động khó tả.
Nắm lấy dải lụa đỏ, bắt đầu bái đường.
Sau khi bái lạy xong, ta ghé vào tai tân nương thì thầm.
"Đường cũng đã bái rồi, không được hối hận đâu đấy!"
"Câu này chẳng phải ta nên nói với ngươi sao, đời này ngươi đừng hòng bỏ ta!"
Dưới khăn che đầu bỗng vang lên giọng của Tiêu Nhứ Ảnh.
Bởi vì sau khi về kinh thành, ta không vội về Hầu phủ, mà tìm đến vị hôn thê của ta là Lý tiểu thư, kể hết mọi chuyện cho nàng nghe. Nàng cũng bày tỏ thật ra không muốn gả cho ta, nên mới bày ra vở kịch tráo cột đổi xà này.
"Phụt" ta bật cười thành tiếng, đây chính là sự ngọt ngào khi hai trái tim hướng về nhau chăng.
"Mau nhìn, tân lang cưới được vợ cười không khép miệng được, còn không mau đưa vào động phòng."
Không biết vị khách nào đột nhiên nói một câu như vậy, ngay sau đó, hai ta bị đẩy vào động phòng.
Ta cố gắng bình ổn cảm xúc kích động, cầm như ý run rẩy vén khăn che đầu của hắn.
"Ha ha ha..."
Vốn ta vừa căng thẳng vừa kích động, nhưng khi nhìn thấy trang điểm của hắn, ta thực sự không nhịn được.
Một chàng trai đẹp trai như vậy, sao lại biến thành một nữ nhân thô kệch?
Tiêu Nhứ Ảnh giả vờ tức giận, hai tay ôm eo ta, nhấc ta lên, ta vừa vặn ngồi vắt vẻo trên đùi hắn.
"Ngươi dám cười nhạo ta, ngày mai đừng hòng xuống giường."
Tiêu Nhứ Ảnh cười xấu xa nhìn ta.
"Không được, cơ thể ta còn chưa hồi phục, ngươi không nên nhường ta sao." Ta vòng tay ôm cổ hắn, làm nũng.
"Cơ thể ta cũng chưa hồi phục, bây giờ còn thấy yếu lắm."
Tiêu Nhứ Ảnh cố tình giả vờ đáng thương, nhưng ta không quan tâm, ta ra tay trước để chiếm thế thượng phong.
Đột nhiên cánh cửa phòng bị đạp tung, ta vừa định nổi giận, thì thấy trưởng công chúa dẫn theo một đám ma ma xông vào.
"Giang Mộng Thư, đây là lời ngươi đã hứa với bản cung về việc thành thân sao? Lại cùng một nam nhân hú hí." Trưởng công chúa tức đến run rẩy, chỉ vào Tiêu Nhứ Ảnh: "Người đâu, lôi hắn ra đánh chết."
"Xoẹt" ta chắn trước mặt Tiêu Nhứ Ảnh: "Muốn g.i.ế.c A Ảnh, bước qua xác ta trước đã."
Trưởng công chúa sững sờ, ta kéo Tiêu Nhứ Ảnh "phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt bà.
"Tổ mẫu, mạng sống của ta là hắn cứu, người không thể g.i.ế.c hắn."
"Theo bản cung được biết, hắn suýt nữa hại c.h.ế.t ngươi."
"Là cháu tâm tư hẹp hòi, mới đi vào con đường cực đoan, huống hồ, nếu không có hắn, làm sao chúng ta có thể nhận nhau?"
"Được, được, ngươi cứ thành thân cho tốt, năm sau sinh cho bản cung một đứa cháu trai, bản cung sẽ không truy cứu nữa." Trưởng công chúa xoa xoa thái dương, rất bất lực.
Thấy trưởng công chúa đã buông xuôi, ta lập tức yêu cầu mọi người lui ra, kể kế hoạch của mình cho bà nghe.
Cứ như vậy, ta lấy lý do cơ thể suy yếu không thể làm chuyện vợ chồng, hoàn toàn thuyết phục được trưởng công chúa.
Người đời đều biết ta thành thân một năm sau sinh được một nam đinh, nào ngờ đó là con của muội muội cùng cha khác mẹ ta nhận nuôi.
Và ta vì thể chất yếu ớt ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, mọi việc trong Hầu phủ vẫn do muội muội Giang Thục Uyển lo liệu.
Ta dẫn song thân và Tiêu Nhứ Ảnh về phương Nam sống những ngày tháng tiêu d.a.o tự tại.
Thỉnh thoảng quay về thăm trưởng công chúa và muội muội.
Gió mát, đình đài, trà đậm.
"Ca ca quả nhiên là giữ lời hứa!" Giang Thục Uyển uống một ngụm trà lạnh cảm thán.
"Đương nhiên, nếu không có muội giúp đỡ ta cũng không thể nhanh chóng gặp được Lý tiểu thư, thuyết phục nàng giúp ta."
Hầu phủ đã có người kế thừa, tổ mẫu cũng không cần lo lắng, Giang Thục Uyển vẫn là người nắm quyền thực sự trong Hầu phủ, ta cũng không màng quyền thế.
Trong những năm tháng còn lại của cuộc đời, có thể ở bên người mình yêu, đó là một niềm hạnh phúc lớn lao, giống như song thân ta, nương tựa vào nhau, giúp đỡ lẫn nhau.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy? Chú tâm thế."
Tiêu Nhứ Ảnh "chụt" một tiếng hôn lên má ta, mặt ta lập tức đỏ bừng.
Giang Thục Uyển hiểu ý rời đi.
Tiêu Nhứ Ảnh ôm ta vào lòng, nhìn ánh mắt đầy yêu thương của hắn, ta rất mừng vì chúng ta có thể đến được với nhau.
"Đương nhiên là nghĩ về ngươi rồi, một thoáng không thấy cứ như cách..."
Hắn ấn đầu ta xuống rồi hôn lên.
END.
