SAU KHI RỜI XA BẠN CÙNG PHÒNG, HẮN HỐI HẬN RỒI

Chương 6

 

Sau khi mẹ tôi chết, tôi trở thành mục tiêu của ông ấy.

Ông ấy dùng dây thắt lưng quất tôi, vẻ mặt hưng phấn, dường như việc bạo hành tôi có thể mang lại khoái cảm lớn cho ông ấy.

Ngày biết tin ông ấy c.h.ế.t vì tai nạn xe hơi, là ngày tôi vui nhất từ khi sinh ra.

Cũng vào lúc đó, tôi đã gặp Hoắc Kỳ.

Tôi nghe tin, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, suýt bị xe tông trên đường.

Lúc đó, là Hoắc Kỳ kéo tôi lại, “Cậu không muốn sống nữa sao?”

Tôi vẫn nhớ hôm đó, trời nắng đẹp.

Thiếu niên có dung mạo lạnh lùng, mặc áo sơ mi trắng, xuất hiện trước mặt tôi.

Và giờ đây, khuôn mặt thiếu niên ngày càng trưởng thành, cách ngày đó, đã trôi qua vài năm rồi.

Hắn nhận ra ánh mắt của tôi, vẻ mặt hung ác giẫm lên lưng tôi, giọng điệu đầy thất vọng, “Mộ Thừa, cậu quả thực vượt quá sức tưởng tượng của tôi.”

Tôi cúi đầu, cố nén sự chua xót trong lòng, khẽ nói: “Tôi đã hứa với cậu là tôi sẽ không phản kháng!”

Biểu cảm của hắn thay đổi thất thường, cuối cùng cười lạnh với tôi, quay người rời đi.

Phó Ngôn với khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo lộ ra nụ cười lạnh, “Thật đáng tiếc, dù cậu có làm gì đi nữa, người hắn yêu vẫn luôn là tôi!”

Ngay cả khi tôi thuận theo, cũng không đổi lại được chút dịu dàng nào của Hoắc Kỳ, ngược lại hắn càng thêm chán ghét tôi.

Gần đây tôi phát hiện, tôi không làm gì cả, chỉ là đi theo bên cạnh hắn, cùng hắn hít thở dưới một bầu trời, nhưng hắn lại dường như không thể chịu đựng được tôi.

Nói không đau lòng là giả, nhưng tôi chỉ có thể cố gắng lờ đi cảm xúc trong lòng, giả vờ không quan tâm.

Gần đây, tôi nhạy bén nhận ra Phó Ngôn xem tôi là tình địch.

Thật nực cười, Hoắc Kỳ đã thể hiện sự chán ghét tôi đến mức đó rồi, nhưng cô ta vẫn không yên tâm.

Cô ta cảnh giác với tôi, bắt đầu bôi nhọ tôi trước mặt mọi người.

Cô ta thậm chí còn nhắc đến La Sinh, cha nuôi làm chủ sòng bạc của tôi.

Phó Ngôn cười nhẹ, “Không phải cậu đang nghĩ cách tiếp cận La tiên sinh sao, tôi thấy Mộ Thừa bước xuống từ xe của ông ấy.”

Hoắc Kỳ liếc tôi một cái, đồng tử tôi hơi co lại, khẽ nói: “Tôi và ông ấy không quen.”

“Tiểu Mộ, cậu có thể nói cậu không muốn giúp, nhưng không quen sao lại chở cậu, nghe buồn cười quá, không thật chút nào, đúng không?”

Hoắc Kỳ hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng hắn không nói gì.

Vài năm trước tôi từng cứu La Sinh, ông ấy coi tôi như con nuôi.

Ông ấy tài trợ cho tôi đi học, để tôi không phải đi làm thêm bên ngoài, bảo tôi chuyên tâm học hành, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.

Tôi và ông ấy, vốn dĩ không có quan hệ gì sâu sắc.

Nhưng Hoắc Kỳ dường như nghĩ tôi không muốn giúp hắn, liền lạnh mặt với tôi.

 

back top