Sáng hôm sau, tôi bị mùi thức ăn thơm lừng đánh thức.
Khi tôi ra khỏi phòng, Hạ Lương cũng vừa bước ra từ phòng bên cạnh.
Nhìn bàn ăn thịnh soạn, mắt Hạ Lương suýt nữa lồi ra.
“Cậu dọn cả tiệm ăn sáng về đây à?”
Tạ Xuyên không thèm để ý đến cậu ta, đi thẳng đến kéo ghế cho tôi: “Đêm qua tiêu hao quá nhiều, sáng nay tôi làm thêm vài món, cậu ăn nhiều vào.”
Hắn cố ý nhấn mạnh từ đầu tiên.
Nói xong còn liếc nhìn Hạ Lương một cái đầy khiêu khích.
Kết quả là Hạ Lương hoàn toàn không để ý đến hắn.
Hạ Lương ngồi đối diện tôi ăn uống ngon lành, vừa ăn vừa không quên khen ngợi: “Tạ Từ, thằng nhóc cậu có phúc thật đấy, sao tôi lại không có người anh trai biết nấu ăn như thế chứ.”
Tôi cười, cảm thấy áp suất không khí bên cạnh lại giảm đi vài phần.
Thoáng nhìn qua, tôi mới phát hiện Tạ Xuyên đang cầm đũa xé một cái bánh bao súp thành nhiều mảnh.
Ai lại chọc giận vị đại gia này nữa rồi?
Ăn xong, tôi chủ động đề nghị về nhà.
Hạ Lương giả vờ giữ lại một chút, Tạ Xuyên lập tức kéo tôi vào thang máy.
Đến khi xuống lầu, hắn mới ấp úng nói: “Cậu không định ở chung với cậu ta à?”
“Tôi bị thần kinh à, có biệt thự không ở, lại đi chen chúc trong căn nhà nhỏ này với cậu ta.”
Tạ Xuyên cong môi: “Vậy ra hắn chỉ là khách sạn, còn tôi mới là nhà.”
...Đúng là thần kinh.
