Tim tôi thắt lại, lẽ nào Lục Dực đã nhớ ra điều gì rồi?
"Trắng trẻo mập mạp, thật sự là cậu sinh ra sao? Không phải cậu nhặt được đấy chứ?"
Nghe hắn nói xong, cảm xúc căng thẳng vừa rồi biến mất.
"Chính là tôi sinh ra."
Đứa bé chưa tỉnh, ngón tay Lục Dực vẫn bị tay nhỏ của em nắm chặt, sau đó hắn vươn tay kia ra chọc chọc vào má trắng nõn của bé con.
"Anh đừng chọc nó nữa, lát nữa nó tỉnh đấy."
Lục Dực nổi hứng trêu chọc, giả vờ không vui nói.
"Cái giường của tôi còn nhường cho cái thằng ranh con này ngủ, sờ nó hai cái cũng không được à."
"Nhóc con, mẹ cậu đúng là đồ không có lương tâm, lớn lên cậu đừng học theo cậu ấy."
"Tôi không phải, anh đừng nói bậy."
Tôi đẩy tay Lục Dực ra, ôm đứa bé vào lòng, trừng mắt nhìn Lục Dực, để tránh hắn lại nói ra lời hồ đồ nào.
Lục Dực nhìn Trình Tư Ngôn vừa tỉnh ngủ đã bày ra vẻ che chở cho con, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hành động trêu chọc Trình Tư Ngôn thành công mang lại niềm vui cho hắn.
Nhưng giây tiếp theo, hắn đã phải trả giá cho hành vi của mình.
Bởi vì đứa bé vẫn tỉnh, sau đó bắt đầu òa khóc, tiếng khóc to vang dội phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Lục Dực chưa từng nuôi con nít, cũng không biết phải đối phó thế nào, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một cục, tiếng khóc long trời lở đất, hắn chợt hoảng hốt.
Hắn gần như theo bản năng giơ hai tay lên, ra vẻ "không liên quan gì đến tôi".
Giọng điệu mang theo vẻ vô tội và bối rối: "Mẹ kiếp, không phải tôi làm đâu! Tôi chỉ nhẹ nhàng chạm hai cái thôi."
Tôi bất lực liếc hắn một cái, vội cúi người ôm đứa bé cẩn thận vào lòng, nhẹ nhàng đung đưa an ủi.
Nhưng cục cưng rõ ràng không chịu, tiếng khóc không ngừng, cái đầu nhỏ vẫn cứ cọ cọ trong lòng tôi.
"Nó chắc là đói rồi."
Tôi phán đoán, má hơi nóng ran.
Lục Dực rõ ràng chưa phản ứng kịp.
"Đói à? Vậy đi pha chút sữa bột nữa."
Hắn vừa nói vừa theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài cửa, dường như muốn đi lấy bình sữa.
"Không phải."
Giọng tôi càng nhỏ hơn, mặt nóng bừng, cảm giác tai cũng đang đỏ lên.
"Nó, nó đôi khi cần b.ú trực tiếp..."
Nói đến nước này, ý tứ đã quá rõ ràng.
Lục Dực đột ngột quay đầu lại, ánh mắt bất ngờ rơi xuống trước n.g.ự.c tôi, như bị bỏng mà lập tức dời đi.
Sự thoải mái và tự nhiên vừa rồi trong việc trêu chọc người khác hoàn toàn biến mất không dấu vết, một vệt đỏ rõ ràng nhanh chóng bò từ cổ hắn lên đến vành tai.
"À, à!"
Hắn đáp một tiếng, giọng hơi căng thẳng, bước chân có chút lộn xộn lùi về phía cửa.
"Vậy, vậy cậu cứ tự nhiên."
Hắn gần như chân nam đá chân chiêu bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, còn "chu đáo", hay nói đúng hơn là có chút cuống quýt, đóng sập cửa phòng lại.
"Rầm" một tiếng khẽ, trong phòng chỉ còn lại tôi và đứa bé vẫn đang thút thít.
Tôi ôm con, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, hơi nóng trên mặt vẫn chưa tan.
Trong lòng lại không hiểu sao nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút ngượng ngùng khó tả.
Ngoài cửa, Lục Dực dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, thở dài một hơi, đưa tay xoa xoa vành tai vẫn còn đang nóng bừng của mình.
Trong đầu hắn lại không kịp lúc mà thoáng qua hình ảnh bộ n.g.ự.c hơi nhô lên của Trình Tư Ngôn, cậu ta gầy đi một vòng nên sự phát triển của n.g.ự.c đặc biệt rõ ràng.
Hắn lại nghĩ đến vẻ mặt ửng hồng của Trình Tư Ngôn vừa nãy.
Hắn bực bội vò tóc, khẽ chửi một câu.
"Chết tiệt."
