SAU KHI EM TRAI KẾ BỊ ĐỤNG ĐẦU, NGÀY NÀO CŨNG QUẤN LẤY TÔI GỌI MẸ

Chương 19

Hoa dạ lai hương trên ban công đang nở rộ.

Tôi đi theo mẹ đến bên lan can, đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe những lời khuyên răn thậm chí là trách móc.

Mẹ nhìn tôi, thở dài một hơi.

"Tiểu Dương, con có nghĩ là, mẹ sẽ khuyên con, bảo con nên tránh xa Tiểu Sóc một chút không?"

Tôi sững người, hơi bất ngờ nhìn mẹ.

Mẹ tôi lặng lẽ nhìn tôi, những nếp nhăn nơi khóe mắt dưới ánh đèn, trông đặc biệt dịu dàng.

Bà nắm tay tôi, nói rất nhiều điều.

Nói về tình yêu và sự chia ly cưỡng bức của bà và chú Trì ngày xưa.

Lúc đó họ còn quá trẻ, việc chống lại gia đình, đối đầu với thế giới quá khó khăn.

Nhưng những năm tháng chia xa đó, bốn người họ chẳng ai được vui vẻ.

Vì vậy bà hiểu, tình cảm không nên là như thế.

Cuộc sống là do mình tự sống, dù cay đắng hay ngọt ngào, cũng phải tự mình nếm trải. Người ngoài, dù là cha mẹ, cũng không nên can thiệp quá nhiều.

Nói đến đây, mẹ tôi đưa tay, giúp tôi chỉnh lại mái tóc bị gió đêm thổi rối, ánh mắt trìu mến nhưng kiên định.

"Cho nên, điều mẹ muốn nói với con hôm nay là: Đừng bận tâm đến chúng ta, cũng đừng bận tâm đến những ánh mắt bên ngoài. Hãy hỏi lòng mình."

Bà dừng lại một chút, giọng điệu càng thêm trang trọng.

"Nếu con thực sự thích Tiểu Sóc, và cậu ấy cũng thật lòng với con, thì đừng do dự. Mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện của hai đứa, mẹ chỉ mong con được hạnh phúc."

Gió đêm thổi qua, mang theo hương hoa và sự ấm áp trong lời nói của mẹ.

Tảng đá nặng trĩu trong lòng tôi.

Đã được nhẹ nhàng nhấc ra.

Tôi nhìn mẹ, cổ họng nghẹn lại, cuối cùng cúi xuống ôm lấy bà: "Mẹ... cảm ơn mẹ."

Cùng lúc đó, không khí trong thư phòng lại hoàn toàn khác.

Chú Trì ngồi sau bàn làm việc, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào Trì Sóc, đi thẳng vào vấn đề.

"Thằng nhóc nhà con, đối với anh trai con là nghiêm túc thật sao?"

Trì Sóc đứng thẳng, gật đầu: "Đương nhiên, con chưa bao giờ nghiêm túc như vậy."

"Hừ."

Chú Trì hừ một tiếng qua mũi, rồi lại nghiêm mặt nói.

"Anh trai con là người ngoài mặt có vẻ dễ tính, nhưng bên trong rất cứng nhắc. Nếu con dám nhất thời hứng thú, trêu chọc nó, rồi lại làm nó buồn..."

Lời phía sau ông không nói hết.

Nhưng ánh mắt cảnh cáo đã quá rõ ràng.

Trì Sóc đón nhận ánh mắt của ông, giọng điệu dứt khoát: "Sẽ không đâu. Trừ khi con chết."

Chú Trì nhìn chằm chằm cậu ta một lúc lâu.

Vẻ mặt nghiêm nghị từ từ tan biến, cuối cùng lại trở về vẻ bất cần như trước, phất tay.

"Được rồi, cút đi. Chuyện của con tự giải quyết cho tốt, đừng suốt ngày dính lấy nhau, nhìn chướng mắt!"

Trì Sóc cười khẩy một tiếng, không khách khí đáp lại:

"Bố cũng thế, có tư cách gì mà nói con?"

Chú Trì tức đến bật dậy.

Làm bộ muốn lấy chén trà trên bàn đập cậu ta.

Trì Sóc vội vàng chuồn đi, miệng còn lớn tiếng kêu: "Yên tâm đi bố, bọn con sẽ yêu nhau còn hơn cả bố mẹ nữa!"

 

 

back top