Sự việc phát triển dường như có chút khác biệt so với những gì ta nghĩ.
Ví như hiện tại, tại sao ta và Nhị Hoàng Tử lại đi dạo riêng trong vườn hoa Hoàng cung.
"Chúng ta đã từng gặp." Yến Tu nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên người ta: "Ngươi còn nhớ rõ không?"
Ta chớp mắt một cái: "… . . Ừm. Ở trường học."
Hắn khẽ cười: "Đúng vậy, trong Á Tư Tháp Đại tái, ngươi với tư cách là chỉ huy quan của đội đối thủ, biểu hiện xuất sắc. Phối hợp với đồng đội, đánh bại chúng ta và giành được quán quân."
Đây là một cuộc thi mô phỏng chiến đấu thực tế do Học viện Quân sự số Một Đế quốc tổ chức vào học kỳ trước, có sự tham gia của các trường đại học ở các tinh hệ.
Học sinh của ba hệ chính là Chiến đấu, Dược tề, Chỉ huy tự do lập đội, sau nhiều vòng loại bỏ, tuyển chọn, cuối cùng tiến vào trận chung kết.
Lúc ấy, đội của chúng ta đã thắng trong tổ thi đấu năm hai.
"Chỉ là may mắn," Ta nói: "Khi đó biểu hiện của Điện hạ ngài càng xuất sắc hơn."
Yến Tu lắc đầu, không đồng ý cũng không phủ nhận.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, giống như thật sự chỉ là đi dạo bình thường.
Ta nhớ tới lời hắn nói với phó quan khi nãy, do dự một lát, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: "Điện hạ."
"Sao vậy?"
Thanh âm của hắn hoàn toàn ôn hòa, khiến ta không thể nhớ lại giọng điệu lạnh lùng của hắn trước khi vào cửa là như thế nào.
Ta do dự nói: "Cuộc liên hôn này, là ngài tự nguyện sao?"
"Ta biết bản thân ta có lẽ không phải là đối tượng thích hợp để trở thành một nửa của ngài."
Yến Tu dừng bước, ý cười trong mắt bị một chút buồn bã nhàn nhạt bao phủ.
Hắn thấp giọng hỏi: "Ngươi không muốn kết hôn với ta sao?"
"Không có," Ta theo bản năng lắc đầu phủ nhận, "Chỉ là... quá đột ngột."
Hơn nữa nói nghiêm khắc, chúng ta mới quen biết, giữa nhau không có tình cảm gì.
Nhưng lời nói tiếp theo ta nuốt trở về.
Thế nhưng Yến Tu dường như đoán được suy nghĩ trong lòng ta, nói: "Không sao, chúng ta có đủ thời gian để ở chung tốt với nhau, tìm hiểu đối phương."
"Thời gian hôn lễ còn chưa xác định, có thể là vài tháng, một hai năm, thậm chí là vài năm sau. Trong khoảng thời gian này, ta sẽ tôn trọng quyết định của ngươi. Nếu ngươi thật sự không muốn... ta sẽ không miễn cưỡng."
Nói đến đây, hắn rũ mi mắt dừng lại một chút, dường như phiền não nói: "Chỉ là liên hôn là quyết định của Phụ hoàng ta, nếu hiện tại ngươi cự tuyệt ta, hiện tại ta không có cách nào thuyết phục được phụ thân ta."
"Ta không có ý cự tuyệt ngài." Ta xua tay giải thích: "Chỉ cần Điện hạ không bài xích là được, ta... nguyện ý phối hợp."
"Ừm."
Yến Tu hơi cúi người, nghiêm túc nhìn vào mắt ta, khóe môi nở một nụ cười nhạt: "Học sinh Tống Chỉ Tầm, vậy bắt đầu từ hôm nay, chúng ta hẹn hò nhé?"
Tim ta đập chậm lại.
Từ đôi mắt màu hổ phách kia, ta nhìn thấy sự ngây người trong khoảnh khắc của chính mình.
Ta muốn dùng nụ cười đáp lại thiện ý.
Nhưng thực sự không quen, cũng không giỏi cười.
Cuối cùng chỉ có thể cố gắng cong lên một chút độ cong, gật đầu trả lời:
"Được."
