Thời gian Yến Tu dự định trở về Thủ đô tinh là ngày trở lại trường.
Cho nên khi ta nhận được lời mời gặp mặt của hắn trước thời hạn, trong lòng cảm thấy rất bất ngờ.
Mặc dù chỉ mới xa cách mấy ngày ngắn ngủi, nhưng lần nữa gặp lại hắn, ta vẫn có cảm giác giống như đã cách một đời.
Trong lòng khoảnh khắc đó là vô cùng vui mừng.
Cho nên khóe môi ta cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt, nhưng đã là nụ cười mà ta có thể làm được đến cực hạn.
Thân hình cao lớn vô hạn đến gần, đột nhiên ôm ta vào trong ngực.
Hơi thở quen thuộc trong nháy mắt bao bọc lấy ta.
Một trái tim hoàn toàn bình ổn lại.
Ta cũng đưa tay ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào lồng n.g.ự.c hắn.
Yên lặng tận hưởng sự ôn tồn của khoảnh khắc này.
Rất lâu sau, hai người mới chậm rãi tách ra, bốn mắt nhìn nhau.
Yến Tu cúi đầu hôn lên mặt ta.
Ta không cự tuyệt, hơn nữa lần này khi hắn sắp lùi lại, tay ta túm lấy ống tay áo của hắn.
Ngước mắt lên rầu rĩ hỏi: "Có thể... hôn môi không?"
Hôn môi rồi, có phải coi như đóng dấu, có người yêu chứng nhận rồi không?
Ta nghĩ một cách khó hiểu.
Yến Tu hình như có chút bất ngờ, ngây người vài giây.
Dưới đáy mắt thay thế bằng sự vui mừng.
"Đương nhiên."
Hắn cong khóe môi, nói: "Ta vẫn luôn muốn làm như vậy, chỉ là sợ ngươi không quen, muốn từ từ."
"Tiểu Tầm, ngươi nói như vậy, ta rất vui."
Yến Tu cúi đầu, hai tay vuốt ve mặt ta, hôn lên.
Môi dán vào nhau, hơi thở đi sâu vào.
Nụ hôn của người đàn ông là lực đạo nhẹ nhàng, gần như là thành kính, nhưng mang theo một sự nóng bỏng không thể chống cự.
Ta thậm chí có thể cảm nhận được những đường vân nhỏ bé trên môi hắn.
Môi lưỡi quấn quýt, khiến hơi thở của hai người hòa thành một làn hơi ấm áp.
Đây là lần đầu tiên ta hôn môi, không giỏi đổi khí.
Hơi thở trở nên dồn dập sau khi kết thúc vẫn rất lâu không bình phục lại.
Yến Tu lại ôm ta vào lòng.
Vừa vặn ta cảm thấy mình bị nụ hôn này rút hết toàn bộ sức lực, tâm an lý đắc dựa vào trong lòng hắn "nghỉ ngơi".
