Mở bức ảnh.
Phóng to.
Là tay của Lục Diệc Trạch.
Phóng to nữa.
Là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Điện thoại không ngừng phóng to thu nhỏ trên màn hình.
Động tác rất chậm.
Chóp mũi dần cay xè, cổ họng cũng nghẹn cứng.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Lau đi nước mắt.
Sau đó gõ chữ.
Chúc phúc.
Trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tôi và Lục Diệc Trạch tay trong tay thời đại học.
Lục Diệc Trạch à Lục Diệc Trạch.
Vì hạnh phúc của anh.
Anh nhất định đừng nhớ lại bất cứ điều gì.
Ngày thứ ba sau khi tôi tắt mọi thiết bị liên lạc.
Trong nhà có một vị khách không mời mà đến.
Mẹ của Lục Diệc Trạch đến tìm tôi không ngoài mục đích là chuyện của Lục Diệc Trạch.
Tôi vẫn mỉm cười đón khách, nhưng không còn kiên nhẫn như trước.
Lục phu nhân kiêu ngạo nhướng mày, bà ta lấy điện thoại ra, đưa đến trước mặt tôi.
Tôi không đưa tay ra đón, 「Tôi đã xem tin tức rồi.」
Bà ta che miệng cười nhẹ, 「Con trai tôi và bạn đời của nó nổi tiếng như vậy, truyền thông đưa tin là chuyện bình thường.」
「Tiểu Trạch nên ở bên một Omega có danh tiếng như thế, chứ không phải một beta tầm thường như cậu.」
Tai tôi nghe những lời này đến sắp mọc kén.
Tôi há miệng, định nói lời tiễn khách.
Lục phu nhân lấy ra một tấm séc từ túi xách, không đợi tôi mở lời, bà ta tự lẩm bẩm.
「Dục vọng của Alpha đối với Omega là bản năng, cho dù Tiểu Trạch khôi phục trí nhớ thì sao?」
Lục phu nhân ngừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi một cái, 「Cậu cũng biết đấy, kỳ dễ cảm của Tiểu Trạch là trong mấy ngày này.」
「Tôi đã cho nó uống thuốc.」
「Đợi nó đánh dấu người khác, hai người cũng xem như hoàn toàn chấm dứt.」
Biểu cảm của tôi lập tức cứng đờ, 「Bà...!」
「Đừng trách tôi vô tình, tôi cũng là vì con trai mình mà thôi.」
"Bụp" một tiếng, Lục phu nhân xách túi xách, kiêu sa rời đi.
Trong đầu tôi hiện lên cảnh Lục Diệc Trạch thân mật khoác tay người khác trên TV.
Dưới tác dụng của thuốc...
Chuyện gì sẽ xảy ra...
Câu trả lời quá rõ ràng.
Mặc dù đã sớm nghĩ đến kết cục này, cổ họng tôi vẫn không ngừng khô khốc.
Tôi chớp mắt, mặc cho nước mắt rơi xuống.
Ôm đầu khó chịu một lúc lâu, bên ngoài cửa lại truyền đến một tiếng động.
Không phải tiếng chuông cửa.
Mà là tiếng đập cửa dữ dội bằng hai tay.
「Vợ ơi, anh khó chịu quá!」
「Vợ ơi cầu xin em!」
「Mau mở cửa!!」
