Lục Diệc Trạch tỉnh lại.
Nhìn tuyến thể rách nát của anh ta.
Tôi chợt cảm thấy vết thương của mình chẳng là gì.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Diệc Trạch.
Trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cảnh Lục Diệc Trạch tự làm đau mình.
Chóp mũi cay xè.
Biểu cảm cũng vô cùng nặng nề.
Lục Diệc Trạch tỉnh lại đã lâu không nhận được sự quan tâm của tôi, bắt đầu khóc lóc tủi thân.
「Sao em lại,」
「Sao lại không khen anh...」
「Anh không có làm gì với cậu ta...」
Anh ta hít hít mũi, tủi thân rũ mắt.
Bị ảnh hưởng bởi Lục Diệc Trạch, Omega kia cũng bị thương.
Chắc hẳn cậu ta chỉ là công cụ mà Lục phu nhân mua về, nhận được tấm séc xong, đã bị đuổi đi từ lâu.
Tôi thở dài.
Rõ ràng là có tình yêu, đáng lẽ ra khi đối mặt với những lời lạnh lùng chế giễu của Lục Diệc Trạch, tôi nên kiên nhẫn hơn một chút.
Cũng sẽ không đến mức như bây giờ.
Tôi khẽ lẩm bẩm với chút áy náy.
Nhưng Lục Diệc Trạch lại không hề bận tâm đến vết thương của mình, thậm chí còn đắc ý.
Để trấn an tôi, anh ta nói một câu đại nghịch bất đạo, 「Ngôn Ngôn, bây giờ tuyến thể em có một cái lỗ, tuyến thể anh cũng có một cái lỗ.」
「Chúng ta là trời sinh một cặp.」
「Hì hì.」
Nhìn vẻ mặt vui vẻ đó của anh ta, tôi lại bị lây mà bật cười.
Để che giấu nụ cười khó hiểu của mình, tôi khẽ đánh anh ta một cái.
Sau đó quay mặt đi.
Không ngờ mặt Lục Diệc Trạch lại đỏ lên.
Anh ta nâng mặt tôi.
Giọng nói có chút run rẩy.
「Chúng ta tái hôn đi.」
