SAU KHI CHỒNG ALPHA MẤT TRÍ NHỚ, LẠI CHÊ TÔI LÀ BETA TẦM THƯỜNG KHÔNG XỨNG VỚI HẮN

Chương 2

Vội vã chạy đến phòng bệnh như vậy, cuối cùng lại bị người yêu vô tình thúc giục rời đi.

Đầu tôi đau như thể người bị xe tông là tôi vậy.

Tôi bực bội xoa xoa thái dương.

「Phu nhân, hy vọng ngài đừng hành động nông nổi.」

「Đợi khối m.á.u tụ trong sọ thiếu gia tan hết, trí nhớ tự nhiên sẽ khôi phục.」

Quản gia đuổi theo tôi, nói đỡ cho Lục Diệc Trạch.

Tờ thỏa thuận ly hôn kia không phải lần đầu tiên xuất hiện trước mặt tôi.

Lục gia tức giận vì Lục Diệc Trạch lẳng lặng kết hôn với tôi.

Họ xem thường một beta vô dụng như tôi, không những gia cảnh nghèo khó, mà còn không có pheromone để trấn an Lục Diệc Trạch.

Họ cho rằng chỉ có Omega gia thế hiển hách, vẻ ngoài ngoan ngoãn mới xứng với Lục Diệc Trạch.

Vì vậy, sau lưng họ không ít lần gây áp lực cho tôi, công khai hay ngấm ngầm chế giễu sự vô dụng của tôi, tuyên bố sự tồn tại của tôi là một vết nhơ của Lục gia.

Là một beta, những năm qua, tôi bị coi thường, bị chế giễu, bị bắt nạt.

Dường như mọi bất công trên đời đều đổ lên đầu beta.

Ngay cả trong thời kỳ dễ cảm của Lục Diệc Trạch, anh ta cũng nổi giận vì không thể đánh dấu tôi, lần nào cũng cắn tuyến thể đã thoái hóa của tôi đến chảy máu.

Từng nghĩ Lục Diệc Trạch sẽ là một ngoại lệ.

Kết quả, anh ta còn độc ác hơn.

...

Tôi một mình ngồi trong xe.

Từ khi trời sáng cho đến khi trời chuyển màu vàng.

Có thật là dễ dàng từ bỏ mối tình này như vậy không?

Tôi nắm chặt vô lăng, đang bực bội thì chuông điện thoại chợt reo.

「Tiểu Thư, dạo này con...」 Giọng cha tôi trở nên do dự, 「Dạo này con có phải đang cãi nhau với Diệc Trạch không...?」

Tôi nhắm mắt, hít một hơi sâu, 「Cha có gì cứ nói thẳng.」

「Dạo này cha... dạo này cha hơi kẹt tiền, người ta đòi rát quá, bất đắc dĩ cha mới tìm Diệc Trạch.」

「Kết quả nó nói hai đứa ly hôn rồi, không chịu xoay tiền cho cha...」

「Cha cũng hết cách rồi mới tìm con, Tiểu Thư, con có thể nói đỡ cho cha với Diệc Trạch được không?」

Bàn tay nắm chặt điện thoại ngày càng siết lại, cho đến khi lòng bàn tay đau rát, tôi mới phản ứng kịp.

Nghe giọng điệu gần như cầu xin của cha, tôi thở dài, 「Con sẽ tìm cách.」

Chuyện phiền lòng cứ nối tiếp nhau, tôi còn chưa kịp thở dốc, điện thoại của Lục Diệc Trạch lại gọi tới.

「Thẩm Thời Thư, quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu.」

「Cả nhà các người đều trơ trẽn như vậy.」

 

back top