Tuy nhiên, điều tôi không ngờ tới là, vừa bước ra khỏi phòng khám, tôi đã chạm phải một đôi mắt quen thuộc.
Tịch Cảnh Phùng đang ngồi trên ghế chờ của bệnh viện, lặng lẽ nhìn tôi.
Anh ta đã ở đây nghe lén được bao lâu rồi thì không biết.
Nghĩ đến những gì đạn mạc nói trước đây, lòng tôi hoảng loạn.
Muốn trốn, nhưng bị anh ta nhanh tay nắm lấy cổ tay.
“Diệp Mang, cậu lừa tôi.”
Câu nói này, như một chiếc đinh, đóng chặt tôi tại chỗ.
【Ôi chao, sắc mặt anh công từ nãy đến giờ đã khó coi đến đáng sợ rồi.】
【Lần này đứa bé thật sự không giữ được rồi.】
Tôi theo bản năng bảo vệ bụng mình.
Hình như tôi đột nhiên hiểu ra, tôi thực sự không nỡ.
Nếu thực sự đủ nhẫn tâm, tôi vừa rồi đã không do dự, cũng sẽ không có phản ứng như thế này.
Nhưng, bây giờ hình như đã quá muộn rồi.
“Anh buông tôi ra!”
Tôi dùng hết sức lực toàn thân giãy giụa, khiến những người xung quanh nhìn lại.
Nhưng Tịch Cảnh Phùng lại nhân cơ hội ôm tôi vào lòng.
Chất vấn: “Không phải cậu không muốn đứa bé này sao?
“Bây giờ đang sợ gì?
“Ngay tại bệnh viện này, vừa hay, tôi có thể đi phá thai cùng cậu.”
Tôi điên cuồng lắc đầu.
Không phải.
Tôi kiệt sức, nước mắt chầm chậm chảy dài trên má.
Trong lúc gấp gáp, tôi hét lên: “Không! Tôi không nói là không muốn! Tôi muốn!”
Lực đạo của Tịch Cảnh Phùng nới lỏng.
Tôi ngơ ngác nhìn, chỉ thấy khóe miệng anh ta từ từ nhếch lên, một nụ cười đắc thắng.
Tịch Cảnh Phùng nói: “Đây là lời cậu nói đấy.”
Lúc này tôi mới phản ứng lại, mình đã bị lừa rồi.
