SẮC ĐẸP MÊ NGƯỜI

Chương 21: Tôi Hận Chết Hắn

Tại phòng khám, Thẩm Tư An mơ thấy mình lại trở về biệt thự năm đó, và gặp được Quý Phong.

Quý Phong cười nói với cậu rằng anh rất thích căn phòng ve chai đó, còn hỏi cậu đã thu dọn hành lý chưa, ngày mai họ nên đi biển rồi.

Cậu muốn nói là mình đã thu dọn xong, nhưng lại phát hiện mình không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Cậu rất sốt ruột, sợ Quý Phong không để ý đến mình, dùng sức vươn tay khoa tay múa chân loạn xạ.

Quý Phong lại không nhìn cậu một cái, xoay người đi về phía nơi đặt vali.

Một ý niệm không tốt đột nhiên xông vào lòng cậu, muốn cậu đi ngăn cản hành động của đối phương, nhưng cậu lại như bị một chiếc đinh đóng chặt tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Cậu mở to mắt, thấy Quý Phong kéo vali ra, lấy bể cá đặt bên trong ra.

Đột nhiên, Quý Phong xoay người, khuôn mặt thường ngày luôn tươi cười giờ tràn ngập phẫn nộ, lớn tiếng chất vấn cậu, vì sao lại hại c.h.ế.t cá vàng.

Thẩm Tư An nhìn hai con cá vàng đã thoi thóp trong tay Quý Phong. Cậu muốn nói là cậu không có, cậu chỉ muốn mang cá vàng nhỏ đi gặp biển lớn, cậu không có muốn hại c.h.ế.t chúng, nhưng cậu lại giống như một người câm, chỉ có thể mở to hai mắt.

Dần dần, khuôn mặt Quý Phong biến mất, thay vào đó là rất nhiều người trong ký ức. Họ cũng chất vấn cậu vì sao lại hại c.h.ế.t cha mẹ, vì sao lại hại c.h.ế.t ông nội.

Mỗi người trên mặt họ đều hiện lên sự phẫn nộ và ghét bỏ đối với cậu. Thẩm Tư An dùng sức vẫy tay, nước mắt tuôn ra như lũ. Cậu muốn nói không phải, cậu không có muốn hại c.h.ế.t cha mẹ và ông nội.

Cậu ngồi xổm xuống, bật khóc. Bên tai toàn là những tiếng chỉ trích chói tai. Đột nhiên, một giọng nói ôn nhu vang lên.

“Tiểu An.”

Cậu ngẩng đầu lên, cậu thấy dì xinh đẹp. Cậu vừa định nói chuyện, liền thấy khuôn mặt ôn nhu của dì xinh đẹp đột nhiên trở nên hung ác, khiến cậu gần như không nhận ra.

“Đều tại mày, đồ ngốc! Chính mày đã hại c.h.ế.t con trai tao, là mày, đều tại mày!”

“Mày là đồ tai tinh, vì sao mày lại đến nhà của chúng tao! Vì sao!”

Là Quý Phong sao? Quý Phong cũng c.h.ế.t rồi sao? Thẩm Tư An ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, điên cuồng muốn nói ra lời, cậu muốn hỏi là ve chai của cậu cũng không đổi lại được Quý Phong sao?

Nhưng không thể nói ra. Cổ họng cậu như bị ai đó chặn lại. Sau đó cậu cảm thấy mình không nhìn rõ khuôn mặt dì xinh đẹp và những người kia nữa. Tiếng chói tai bên tai càng lớn hơn, như muốn đ.â.m thủng màng nhĩ cậu.

Và lúc này, cậu đột nhiên nghe được một âm thanh quen thuộc. Cậu nhận ra, là Quý Phong, là Quý Phong!

“Đồ tai tinh.”

“Ê, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại.” Người phụ nữ dùng tay đẩy người đàn ông trên giường bệnh. Cô vừa bước vào đã thấy người này nhắm mắt lại mà không ngừng rơi nước mắt, làm cô giật mình.

Thẩm Tư An có chút hoảng hốt mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng. Âm thanh hai chữ “đồ tai tinh” quen thuộc kia dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.

“Này, cậu không sao chứ?” Lý Chỉ Hân lo lắng hỏi.

Phòng khám nhỏ này là do cha cô mở, hôm nay cha cô vừa lúc ra ngoài chỉ còn mình cô ở đây.

Sáng sớm, người này đã được đưa tới. Cô kiểm tra mới phát hiện người này đã gần 40 độ. Cô chất vấn người đưa tới, nói nếu đưa trễ thêm chút nữa, sẽ bị sốt đến mức thành đồ ngốc.

Người đàn ông trung niên lại cười nhạo nhìn cô, khuôn mặt ngăm đen mang theo sự chế giễu, nói vốn dĩ đã là đồ ngốc rồi, nói xong liền đi thẳng.

Lý Chỉ Hân muốn giữ người lại cũng không kịp, chỉ có thể đưa người gần như bị sốt đến ngốc vào giường bệnh. Cô vốn sợ không thể khiêng nổi người đàn ông cao lớn như vậy, mãi đến khi dùng sức mới phát hiện người này nhẹ đến đáng thương.

Nhớ lại lời người đàn ông trung niên kia nói, Lý Chỉ Hân đánh giá người đàn ông trên giường bệnh. Người đàn ông này để mái tóc đen nhánh hơi dài. Trái ngược với mái tóc là khuôn mặt trắng đến trong suốt, lộ rõ vẻ ốm yếu.

Hơn nữa, người này cũng quá gầy đi. Lý Chỉ Hân, người quanh năm muốn giảm cân, cảm thán.

Thẩm Tư An dần dần hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh. Giọng cậu có chút nghẹn ngào: “Cảm ơn.”

Lý Chỉ Hân vẫy tay, thầm nghĩ người này cũng không ngốc mà: “Không có gì to tát đâu.” Suy nghĩ một lát, cô nói thêm: “Nhưng mà, cơ thể cậu bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, lại còn sốt cao đến vậy mà không biết đi bệnh viện kiểm tra.”

Cô nhìn người đàn ông sắc mặt tái nhợt: “Người đưa cậu tới đã đi rồi, cậu truyền xong bình nước này là có thể đi được.”

Thẩm Tư An từ từ chuyển động tròng mắt, nhìn về phía mu bàn tay gầy đến trơ xương của mình, sau đó mới thấy bình nước mà người phụ nữ nhắc đến.

Cậu chỉ thấy những cái ống và chai này khi Quý Phong bị nhốt trong lồng kính kia. Cậu cũng sẽ biến thành cá vàng sao?

Không biết vì sao, tim Thẩm Tư An đột nhiên có chút vui vẻ.

Như vậy cậu có phải là sẽ không tai họa người khác nữa không?

________________________________________

“Ê, Quý Tổng, chừng nào ngài lại đi nhà xưởng vậy, nghe nói ông chủ Vương nói đồ ngốc kia đã trở lại làm việc rồi, ngài không mau đến xem sao?” Người đàn ông cẩn thận hỏi. Hắn nghe nói, mấy năm nay chỉ cần có người nào đó hơi ngốc, Quý Phong đều sẽ tự mình đến xem.

“Ừm.” Quý Phong nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, thản nhiên nói.

Nhưng cuối cùng Quý Phong không đi, bởi vì anh nhận được điện thoại của Lý Minh.

Tại quán bar, Quý Phong nhìn người đàn ông trước mặt uống hết ly này đến ly khác. Sắc mặt đối phương tái nhợt: “Quý Ca, tao tìm hắn ròng rã 5 năm, hắn nói không có quan hệ gì với tao.”

“Dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì hắn nói không quan hệ là không quan hệ. Hắn luôn luôn như vậy, luôn luôn tự cho mình là đúng.”

“5 năm trước là như thế này, bây giờ cũng là như thế này. Tại sao họ luôn như vậy, luôn cao cao tại thượng, đánh những lá cờ tốt đẹp đối với tao, nhưng lại chưa bao giờ để tâm đến ý nghĩ của tao.”

Không chờ Quý Phong mở miệng, người đàn ông lại rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch, đôi mắt rằn lên tia máu: “Tao hận c.h.ế.t hắn, tao thật sự hận c.h.ế.t hắn.”

Sau đó không biết nhớ đến điều gì, hắn lại xì hơi, cuối cùng cúi đầu, dùng trán chống lên bàn, giọng nói run rẩy: “Bác sĩ nói hắn bị bệnh, mắc bệnh giống hệt... mẹ nó.”

“Hắn hình như không muốn sống nữa rồi, làm sao bây giờ, Quý Ca, hắn không muốn sống nữa...”

Cuối cùng là Quý Phong kéo gã say này về nhà. Quý Phong nhớ lại cảnh tượng cuối cùng ở quán bar. Trong mắt anh, Lý Minh luôn là một tên thẳng nam thô tâm đại ý, hay nói cách khác là một kẻ hai lúa không có EQ. Vì trong nhà có anh trai, phiền não lớn nhất của hắn mỗi ngày là tìm cách làm chuyện ngu xuẩn.

Đây là lần thứ hai anh thấy Lý Minh khóc thảm thiết như vậy. Lần đầu tiên là khi Cố Thanh Cảnh mất tích.

Sau khi uống rượu, Lý Minh thậm chí còn thần kinh bất thường đột nhiên kiểm tra quần áo của mình, nói hắn hiện tại phải đi bệnh viện ngay, vừa nói vừa lẩm bẩm Cố Thanh Cảnh nhất định sẽ mắng hắn, hắn phải tắm rửa thay quần áo rồi mới đi.

Nói xong không biết nhớ đến điều gì, lại khóc không hiểu được, sau đó có lẽ khóc mệt mỏi, liền nằm bất động trên sô pha.

Nhìn quầng thâm mắt nghiêm trọng của Lý Minh, Quý Phong hiếm thấy mà không nói lời châm chọc nào.

5 năm, anh đã nhìn rõ rất nhiều chuyện. Nhìn rõ Lý Minh cũng thích Cố Thanh Cảnh, mặc dù gã ngốc này vẫn chưa nhận ra. Và cũng nhìn rõ nỗi nhớ ngày qua ngày của mình dành cho cậu ngốc.

Anh tự hỏi, nếu cả đời này anh không tìm thấy cậu ngốc, anh phải làm sao đây.

Anh đột nhiên nhớ đến chủ đề mà mọi người luôn thảo luận thời học sinh: Thà chưa từng có được thì đau khổ hơn, hay có được rồi lại mất đi thì đau khổ hơn?

Anh nghĩ anh vẫn không thể chấp nhận thế giới của mình chưa từng xuất hiện cậu ngốc, và cũng không thể chấp nhận thế giới từng tràn ngập cậu ngốc lại biến mất.

Anh luôn luôn tham lam như vậy.

back top