Sau một tuần nằm viện, Quý Phong cuối cùng cũng đưa “bảo bối” nhà mình về nhà. Anh phát hiện cậu ngốc rất thú vị, chỉ cần anh gọi đối phương là “bảo bối”, khuôn mặt trắng nõn kia sẽ ửng đỏ.
Ngày xuất viện hôm nay, Lý Minh cũng bất ngờ đến, còn dẫn theo Cố Thanh Cảnh.
Lý Minh vẫn không đứng đắn, vừa vào cửa đã không khách khí ngồi xuống ghế: “Sao cậu lại tới đây?” Quý Phong hỏi.
Lý Minh liếc nhìn ai đó, ánh mắt u oán, giọng kéo dài: “Tôi sợ nếu không đến thì người nào đó đã bị hồ ly tinh câu đi rồi.”
Quý Phong nhìn Thẩm Tư An trên giường bệnh, thấy cậu không có gì bất thường, lúc này mới quay đầu lại, thần sắc nghiêm túc: “Cậu đừng nói bậy.”
Lý Minh đảo mắt. “Cố Thanh Cảnh sao lại tới?”
Lý Minh tỏ vẻ khó chịu: “Còn làm gì được, chó đi theo chủ nhân chứ.”
Quý Phong biết Lý Minh và Cố Thanh Cảnh có một đoạn nghiệt duyên.
“Kệ hắn đi, Quý ca. Hôm nay tới là vì Bạch Nghiên thi đấu đoạt giải, nhờ tôi gọi anh đi.” Vừa nói, ánh mắt Lý Minh lại dừng trên người cậu ngốc trên giường bệnh.
Quý Phong có chút khó xử. Hôm nay Thẩm Tư An mới xuất viện, anh vốn định ở nhà nghỉ ngơi cùng cậu. Nhưng Bạch Nghiên năm đó có ơn với anh, anh không thể từ chối lời mời của cô ấy.
Quý Phong nhìn Thẩm Tư An trên giường bệnh đang ôm con cừu bông mới mua nghiên cứu, khóe miệng nhếch lên: “Bảo bối, có thể đi dự một buổi liên hoan với tôi không?”
Lý Minh nhíu mày: “Anh muốn dẫn cậu ấy đi? Bạch đại tiểu thư cái tính tình đó, cậu ngốc nhà anh mà đi e rằng sẽ bị xé thành tro.”
Quý Phong chỉ nghe thấy hai chữ “nhà anh” trong lời nói của Lý Minh thì mỉm cười.
Lý Minh thở dài, hắn thấy đồng tính luyến ái thật sự hại người nặng nề.
Trên bàn ăn, Lý Minh nhìn Quý Phong thật sự đã dẫn cậu ngốc đến. Thẩm Tư An mặc chiếc áo len trắng sữa in hình đơn giản, bên ngoài khoác chiếc áo khoác đen, quàng khăn quàng cổ màu trắng gạo, trông như một bé ngoan.
Quý Phong thì mặc chiếc áo da đen phối với áo len cổ cao, trông lạnh lùng và ngầu. Hai người trông rất xứng đôi.
Hắn quay đầu nhìn tiểu thư Bạch đang đi tới, thầm lặng cầu nguyện cho người anh em của mình.
...
“Quý ca.” Bạch Nghiên, tóc buộc kiểu công chúa, mặc chiếc áo khoác màu trắng gạo đã đi tới.
Bạch Nghiên ngồi xuống mới phát hiện ra điều không đúng. Bên cạnh Quý Phong có một thiếu niên cô chưa từng gặp. Nhìn chiếc áo khoác quen mắt trên người thiếu niên, cô hỏi: “Quý ca, đây là bạn của anh sao?”
Quý Phong lạnh nhạt nói: “Ừ, Thẩm Tư An.” Anh đặt tay xuống gầm bàn, chạm vào người nào đó đang có chút căng thẳng.
Những người khác nghe xong cũng đều đánh giá Thẩm Tư An, người mà Quý Phong tự mình giới thiệu.
“Ồ, Thẩm đồng học nhìn tuổi tác không lớn, vẫn còn đang học đại học chứ?” Bạch Nghiên hỏi. Cô ấy nhỏ hơn Quý Phong và Lý Minh hai tuổi, lần này cũng là tham gia thi đấu của trường học được giải thưởng nên mới mời mọi người liên hoan.
Đợi nửa ngày cũng chưa thấy trả lời, không khí trong phòng thoáng chốc yên tĩnh. “Cậu ấy không học đại học,” giọng Quý Phong vang lên.
“Không học đại học thì có gì, giống như tôi đây không học đại học chẳng phải vẫn điều hành công ty sao!”
“Đúng vậy, tôi cũng vậy.”
“Cậu không phải bị cha cậu đưa ra nước ngoài...”
Chẳng bao lâu sau, những người khác trên bàn lại bàn tán rôm rả. Theo tính cách của Bạch Nghiên, nếu người khác không trả lời câu hỏi của mình, cô ấy đáng lẽ phải tức giận, nhưng nhìn thiếu niên mềm mại đáng yêu kia, cơn giận lại tan biến.
Cô còn có chút tự trách, sao mình lại nhắc đến chuyện này. Bạch Nghiên nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi nha, Quý ca, tôi không nghĩ tới...” Nói xong còn làm động tác xin lỗi với Thẩm Tư An.
Vừa làm xong thì cô thấy thiếu niên không nói lời nào kia đối với mình mím môi cười, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn.
Cô còn chưa kịp che đi trái tim đang rung động của mình, đã thấy khuôn mặt tuấn tú đẹp trai của Quý ca cô chắn hết tầm nhìn.
Thật ra Thẩm Tư An rất muốn trả lời, nhưng cậu sợ mình vừa nói chuyện sẽ bại lộ mình là một cậu ngốc. Cậu không sợ người khác nói cậu là ngốc tử, nhưng đây là bạn bè của Quý Phong.
Đôi tay cậu xoắn xuýt vào nhau dưới bàn, hàm răng cũng cắn chặt môi dưới ửng đỏ.
“Bảo bối, ăn cái này.” Đột nhiên, giọng nói từ tính dễ nghe nhẹ nhàng vang lên bên tai. Thẩm Tư An thấy Quý Phong gắp một miếng sườn heo chua ngọt mà cậu thích nhất đặt vào chén.
Khuôn mặt đang rối rắm lại trở nên đỏ bừng, trông càng thêm ngốc nghếch.
Quý Phong hối hận vì đã mang bảo bối nhà mình đến, rốt cuộc bảo bối nên được giấu ở trong nhà mới tốt.
