QUAY VỀ NĂM BẠN TRAI MƯỜI CHÍN TUỔI, TÔI SẼ LÀM MỌI CÁCH ĐỂ BÙ ĐẮP TIẾC NUỐI CỦA HẮN

Chương 2

Quý Vị siết chặt tiền của tôi, cố chấp lau đi nước mắt chực trào rồi nhìn tôi.

"Tuy tôi không biết cậu là ai, tại sao lại biết chuyện của tôi, nhưng ơn lớn của cậu, tôi nhất định sẽ đền đáp gấp bội."

Nói rồi, hắn lấy ra chứng minh thư, thẻ sinh viên, suýt nữa còn nhổ cả tóc để tôi giữ lại DNA.

"Số tiền này coi như tôi mượn cậu, cậu giữ lại làm bằng chứng, như vậy sẽ không sợ tôi đột nhiên bỏ chạy."

Tôi nhìn Quý Vị đang bận rộn bày tỏ lòng biết ơn kiểu 'moi hết ruột gan', chợt nhận ra hắn lúc này còn có một sự ngây thơ cứng nhắc.

Tên ngốc này, chẳng lẽ không sợ tôi đưa hắn tiền không rõ nguồn gốc sao?

Nghĩ đến đây tôi lại dừng lại.

Khi Quý Vị nhận ra sinh mạng của người mình yêu thương chỉ có thể tự mình cứu vớt, có lẽ hắn cũng chẳng nghĩ được cách nào khác.

Đột nhiên, tôi lại nhớ đến những vết sẹo trên người hắn, những bằng chứng hắn giao cho tôi.

Trong những ngày tháng gắng gượng chống đỡ đó, hắn đã phải chịu đựng giày vò như thế nào.

Tôi cắt ngang sự cảm kích kiểu 'lôi hết gia sản' của hắn, không nói hai lời, đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn phớt.

"Không cần trả."

Mặt tên ngốc Quý Vị lập tức đỏ bừng, sợ hãi lùi lại hai bước, ôm miệng.

Tôi cười tiến lại gần hắn, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt tóc hắn, thì thầm.

"Nếu sau này cậu vẫn chưa nghĩ thông suốt, nhưng lại cần tiền gấp để đóng viện phí cho mẹ, thì cậu cứ chủ động tìm tôi."

"Hôn tôi một cái được một vạn, kỹ thuật tốt thì tôi còn có thể cho thêm."

"Quan trọng hơn, chuyện này không vi phạm pháp luật, mà cậu lại còn được tiếp tục học đại học."

Lần này Quý Vị không đẩy tôi ra, khuôn mặt đỏ ửng đầy vẻ bối rối.

Hắn xấu hổ và giận dữ nhìn tôi, miệng mấp máy rồi nuốt cơn giận xuống, cuối cùng chỉ nói một tiếng cảm ơn rồi vội vã chạy về phía bệnh viện.

Tôi nhìn bóng lưng hắn vội vàng trốn chạy, không kìm được bật cười thành tiếng.

Quý Vị lúc đơn thuần còn khá đáng yêu.

Sau khi về nhà, tôi làm thủ tục chuyển trường, chuyển đến cùng trường, cùng khoa, cùng lớp với hắn, thậm chí còn chuyển vào cùng một ký túc xá.

Các bạn cùng phòng vừa giúp tôi dọn dẹp vừa dặn dò.

"Quý Vị vì phải làm thêm nên thường xuyên ra ngoài sớm về muộn, thế nên cửa phòng bọn tôi thường không khóa vào buổi tối."

"Các cậu tốt thật, còn chừa cửa cho cậu ấy."

"Hừm, cậu ấy cũng tốt với bọn tôi. Dù tính khí hơi ngang bướng, nhưng cậu ấy rất chu đáo và biết chăm sóc người khác, nên bọn tôi cũng không lo cậu ấy về muộn sẽ làm ồn."

Nghe vậy, tôi thầm gật đầu đồng tình.

Quý Vị quả thực rất biết chăm sóc người khác.

Kiếp trước, khi tôi được hắn đưa về nhà, người bẩn thỉu, gầy đến mức không còn chút thịt nào.

Sau đó, tôi được hắn nuôi dưỡng bằng những bữa ăn ngon, có chuyên gia dinh dưỡng và bác sĩ Đông y điều chỉnh, quần áo, thức ăn, chỗ ở đều là thứ tốt nhất.

Hắn còn đưa tôi đi tập gym, thoa kem chống nắng và sữa dưỡng thể cho tôi mỗi ngày, dù bận đến mấy cũng dặn dò tôi uống thuốc và thực phẩm bổ sung.

Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, hắn đã nuôi tôi khỏe mạnh và có tinh thần hơn cả trước khi bị đuổi khỏi nhà.

 

back top