Lời vừa dứt, bàn tay trên cánh tay tôi rụt lại ngay lập tức.
Trì Hành lao đến như một con ch.ó điên, ngửi ngửi khắp nơi.
Cuối cùng sủa loạn lên với đám bạn: "Các người động tay động chân rồi hả?"
"Không, không có!"
Một đám người đồng loạt xua tay, Tống Nghiên, người đứng đầu, cố gắng xoa dịu: "Bọn tôi chỉ nói vài câu thôi."
Trì Hành không tin.
Quay người vòng quanh kiểm tra tôi từ đầu đến chân: "Anh không bị thương chứ?"
Gạt tay cậu ta ra, tôi lùi lại hai bước: "Không sao."
Nói thật.
Bây giờ tôi không hề muốn dính dáng gì đến Trì Hành.
Tôi đã tính toán rồi.
Cậu ta đang học năm ba đại học, sang năm là gần như phải về thành phố S.
Vừa kịp lúc con ra đời, cũng không cần phải chạm mặt.
Đúng vậy, tôi không hề có ý định nói cho Trì Hành biết chuyện đứa bé.
