Chương 44: Nhân Quả (3) Người Quan Trọng
Toa Lạc phu nhân thiết lập tiệc tối Tề Hạnh tại tầng cao nhất của tòa nhà Minh Châu. Ánh đèn hoa lệ lộng lẫy chiếu sáng nơi sân tráng lệ huy hoàng, bàn dài màu trắng trang sức tinh xảo, món ngon phong phú.
Huyền nhạc tao nhã nổi lên bốn phía, tất cả chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ người được mời ngồi xuống.
Người phục vụ xuyên qua giữa các chỗ ngồi, rót từng ly rượu vang đỏ. Chất lỏng chao đảo lung lay, dưới ánh đèn tỏa ra vòng sáng biến ảo.
Tầm mắt Mộng Tinh thu hồi từ cảnh tượng như phim trường này, quay đầu dừng lại trên Toa Lạc phu nhân đang dặm son môi trong phòng chuẩn bị.
Đầu ngón tay trên đùi vô ý thức nắm chặt ống tay áo.
Càng tiếp cận thời gian tiệc tối bắt đầu, nỗi lòng thấp thỏm của anh càng co quắp không thể buông lỏng.
Mấy giờ trước, anh mới tự tay đưa mẹ ruột mình lên xe cảnh sát ngay tại tang lễ của cha, mấy giờ sau liền phải không hề chuẩn bị mà bước vào vũ đài danh lợi hoàn toàn xa lạ.
Cảm xúc đau khổ kịch liệt còn chưa kịp phát tiết xong, liền phải bị đông cứng đưa vào đại dương mênh mông mang tên “căng thẳng”.
Suy nghĩ trong đầu nổi sóng chập chùng, trái tim kịch liệt đâm động lồng ngực, mơ hồ làm anh có chút cảm giác say tàu.
Đột nhiên một đôi tay nặng nề ấn ở trên vai anh, đem loại ảo giác lắc lư kia áp trở về mặt đất.
Anh quay đầu lại, thấy chồng của Toa Lạc phu nhân, ngài Wilson, đang từ ái nhìn anh, dùng tiếng Trung không quá chuẩn trấn an: “Đừng khẩn trương, hết thảy đều sẽ thuận lợi.”
Mộng Tinh rụt rè gật gật đầu, nhưng đầu ngón tay vẫn không tránh được run rẩy.
Tiệc tối Tề Hạnh mời đến tự nhiên đều là công nhân của Tề Hạnh.
Nhưng trận tiệc tối này, Toa Lạc phu nhân chỉ mời những nguyên lão của Tề Hạnh tổng hành lúc trước, là bộ phận công nhân cùng các đổng sự vẫn nguyện ý lưu lại sau khi bà chuyển hình Tề Hạnh.
Dựa theo ý tứ của Toa Lạc phu nhân, bà muốn giới thiệu anh cho các vị nguyên lão nhận thức.
Nhưng bất luận là sự xuất hiện của Toa Lạc phu nhân, hay là việc được mời lên tiệc tối Tề Hạnh, tất cả những gì đã xảy ra hôm nay đối với Mộng Tinh mà nói đều quá đột nhiên.
Giống như nằm mơ vậy, tỉnh lại phát hiện giấc mơ thế nhưng chân thật tồn tại, hơn nữa còn đang tiếp tục.
Toa Lạc phu nhân dặm xong lớp trang điểm, đứng lên vuốt thẳng chiếc váy dài nhung tơ màu đen trên người, chuỗi vòng cổ trân châu tròn trĩnh sáng trong trên cổ điểm xuyết đúng chỗ, làm bà càng thêm ung dung hoa quý.
Bà đi đến trước mặt Mộng Tinh, vỗ vỗ bờ vai của anh: “Đi thôi, đến lúc con lên sân khấu rồi.”
Mộng Tinh nhấc mi mắt lên, hỏi ra vấn đề đáy lòng: “Phu nhân vì cái gì muốn giới thiệu tôi cho các đổng sự Tề Hạnh nhận thức?”
Môi đỏ Toa Lạc phu nhân cong lên: “Trong lòng con đã có đáp án không phải sao.”
“Tôi không có đáp án chuẩn xác.”
“Vậy lát nữa là có thể biết được.”
Bà khoác tay Wilson, thân mật hôn nhẹ đối phương: “Đi thôi thân ái.”
Lúc này đã gần sát thời gian tiệc tối chính thức bắt đầu, người được mời cơ bản đã đến đông đủ, họ ngồi xuống ở khu vực hoạt động tự do vừa uống champagne vừa nói chuyện với nhau, suy đoán mục đích Toa Lạc phu nhân lần này mời họ tới liên hoan.
“Chắc là chỉ là hiếm khi về nước một chuyến, cho nên mới mời chúng ta ăn một bữa cơm, tiện đường cùng nhau thương lượng hướng đi ngày sau của Tề Hạnh đi.”
“Tôi xem cũng là, các năm trước không phải đều thời gian này đoàn kết sao.”
“Tôi không thấy thế.” Một người đàn ông chải tóc không chút cẩu thả quét họ một cái, tầm mắt xuyên thấu qua champagne nhìn về phía cánh cửa lớn đang đóng kín, “Tôi có nghe nói phu nhân lần này muốn giới thiệu một người quan trọng cho chúng ta nhận thức.”
Người quan trọng?
Lời này vừa nói ra lập tức khiến đông đảo suy đoán.
Từ sau khi Toa Lạc phu nhân thoái vị, nghiệp vụ ở vị trí cũ đã tất cả giao cho thiếu gia nhà họ Hình đại lý. Tuy rằng lúc trước họ đã kịch liệt phản đối không nên đem quyền lợi quan trọng như vậy hạ phóng vào trong tay một người ngoài, nhưng Toa Lạc phu nhân phi thường kiên trì cũng làm bảo đảm hết lần này đến lần khác rằng Hình Trục là người hoàn toàn có thể tín nhiệm.
Tiếng phản đối cũng không vì sự kiên trì của Toa Lạc phu nhân mà đình chỉ.
Nhưng sau khi kéo dài rất nhiều lần hội nghị hơn nữa Hình Trục trong khoảng thời gian ngắn cũng làm ra thành tích tương đối, loại thanh âm này mới dần dần bình ổn xuống.
Thế nhưng cho tới bây giờ, cho dù thiếu gia nhà họ Hình đã thường xuyên thay thế Toa Lạc phu nhân tham gia các loại hội nghị mang tính quyết sách của họ, nhưng Toa Lạc phu nhân trước sau không có chính thức giới thiệu Hình Trục đến trước mặt họ.
Cho nên tiếng phản đối tuy ít, nhưng vẫn đang bị ngầm cho phép tồn tại, hơn nữa họ đều cho rằng nguyên nhân Toa Lạc phu nhân không dẫn kiến là hiện tại còn đang khảo sát năng lực nghiệp vụ cùng trình độ đáng tin cậy của hắn.
Hiện tại người này nói ra tin tức nhỏ Toa Lạc phu nhân muốn giới thiệu một người quan trọng cho họ nhận thức, họ đều theo bản năng cho rằng người này chính là Hình Trục, mà tối nay chính là một thời cơ gặp mặt chính thức.
Trong sự chờ mong của vạn người và cuộc thảo luận xôn xao, một tiếng “Cách” vang nặng, cánh cửa gỗ đi thông phòng chuẩn bị bị phục vụ viên chậm rãi từ bên cạnh kéo ra.
Nội đường nháy mắt lặng ngắt như tờ, họ không hẹn mà cùng đổ dồn ánh mắt xuống, chờ đợi đáp án cởi bỏ.
Toa Lạc phu nhân cùng chồng bà thình lình xuất hiện trước mặt mọi người, bà bước chân tao nhã tiến lên, mày mắt hơi cong chào hỏi: “Đã lâu không gặp, các bằng hữu của ta.”
Họ an tĩnh hai giây, rồi sau đó lấy thái độ hân hoan tương tự đáp lại, nhưng mà lực chú ý dưới nụ cười lại sớm đã lén đặt ở phía sau bà.
Toa Lạc phu nhân nháy mắt ngầm hiểu, cười nói: “Xem ra các vị đối với cậu ấy phi thường tò mò.”
Bà xoay người đem Mộng Tinh dắt ra, tay dưới âm thầm dùng sức đẩy anh về phía trước một bước nhỏ: “Nếu mọi người đều tò mò như vậy, thì ta liền trước tiên đem Mộng Tinh giới thiệu cho đại gia nhận thức đi.”
Mộng Tinh?!
Mọi người đều ngơ ngẩn.
Họ suy đoán người kia là Hình Trục, thậm chí là con cái Toa Lạc phu nhân không biết khi nào sinh hạ, thậm chí là người kia chính là chồng bà Wilson đang đứng bên cạnh đối với thương nghiệp dốt đặc cán mai, nhưng lại đơn độc không có nghĩ tới sẽ là Mộng Tinh!
Lại là một người ngoài!
Hơn nữa là người ngoài có quan hệ không nông cạn với người ngoài đã tồn tại!
Trong vòng này ai có thể không biết nhà họ Mộng cùng nhà họ Hình liên hôn? Ai có thể không biết nhà họ Mộng cùng nhà họ Tần liên hợp ở buổi đấu giá lúc trước, ý đồ tiếp nhận sản nghiệp cùng cổ phần Đại Tề tổng tung ra đi? Ai có thể không biết nhà họ Mộng tham tài đến cực điểm, đê tiện đến cực điểm, chỉ vì đoạt được thứ mình muốn là có thể cùng người đang hợp tác đương trường trở mặt thành thù?!
Trong đó vô luận là ví dụ nào, đều tuyệt đối không thể là lý do có thể đem người nhà họ Mộng này giới thiệu đến trước mặt họ!
Họ không mở miệng nói chuyện, nhưng ánh mắt đã nói ra hết thảy.
Mộng Tinh đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Toa Lạc phu nhân đẩy đến vị trí chính giữa nhất, bị bắt thừa nhận từng ánh mắt đánh giá, phẫn nộ cùng khảo nghi kia.
Anh nhàn nhạt nhìn quét một vòng sau hơi hơi cong eo, mặt ngoài trấn định mà chào hỏi: “Chào mọi người, tôi là Mộng Tinh, ngày sau xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Vẻ mặt các vị công nhân cùng đổng sự nhóm nháy mắt trở nên đặc sắc ngoạn mục.
Bốn chữ “chỉ giáo nhiều hơn” nói ra chính là đậy quan định luận, tất cả sự ngờ vực đều ở giọng nói rơi xuống sau vỡ nát, đột nhiên chuyển hướng phương hướng hoàn toàn không thể thiết tưởng.
Trong đó một cái đổng sự đương trường hét lên: “Toa Lạc phu nhân đây là có ý tứ gì? Giới thiệu một người xuất thân từ gia tộc phản đồ cho chúng ta nhận thức, ý tứ là Tề Hạnh đã không có tất yếu tồn tại đúng không?”
“Toa Lạc phu nhân, ngài có phải hay không quên mất, Tề Hạnh là họ ‘Tề’! Như vậy năm lần bảy lượt mà đem quyền lợi thả vào trong tay người ngoài, là muốn tương lai hoàn toàn mất đi Tề Hạnh sao?!”
“Chính là a Toa Lạc phu nhân, một cái thiếu gia nhà họ Hình còn chưa đủ lăn lộn sao, như thế nào còn muốn lại mượn sức một người ngoài tới phân một chén canh a? Như vậy ngài cùng Đại Tề tổng lúc trước lại có cái gì khác nhau!”
Sự chửi rủa, nghi ngờ nổi lên bốn phía, thanh thanh “phản đồ”, “người ngoài”, “thâm hụt tiền” tạp rơi xuống trên người Mộng Tinh.
Kỳ thật Mộng Tinh lại phi thường có thể lý giải ý tưởng của họ, rốt cuộc nhà họ Mộng không làm chuyện nhân sự quá nhiều, ấn tượng khắc sâu để lại cho người ngoài liền như vậy, này không phải bằng sức một mình anh trong khoảng thời gian ngắn là có thể xoay chuyển.
Toa Lạc phu nhân vẫy vẫy tay ý bảo họ an tĩnh.
Chờ đại gia hơi chút bình tĩnh một ít sau, bà mới chậm rãi mở miệng: “Đại gia hôm nay tới vội vàng, không thấy tin tức sao?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không minh bạch ý tứ Toa Lạc phu nhân.
“Ôi, mở ra điện thoại di động thân ái của các vị, ngày thường cơ không rời tay sao thời khắc mấu chốt liền không xem đâu?”
Dưới tràng có người lập tức mở ra trình duyệt, thình lình thấy được tin tức pháp trị thông báo toàn mạng một giờ trước—
《 Vạch trần gương mặt đáng ghê tởm của người giàu có: Cựu phu nhân nhà họ Mộng Diêu mỗ nhân ngược đãi nhi nữ bị bắt tại nhà tang lễ, thái độ kịch liệt lời nói ác liệt 》
Nội dung tin tức minh xác viết, Diêu Âm là bởi vì nhi nữ này tự mình tố cáo sau chính miệng thừa nhận hành vi phạm tội của mình, trong suốt hơn hai mươi năm ngược đãi tinh thần và thân thể đã tạo thành bóng ma tâm lý cực lớn cho nhi nữ này, nhưng mà lại trong quá trình bị bắt vẫn ý đồ phản kháng giãy giụa, cũng thề thốt phủ nhận đủ loại đã làm trong quá khứ, đương trường chửi rủa, từ ngữ khó nghe, cùng hình tượng từ thiện người giàu có tuyên truyền bốn phía trước đó một trời một vực.
Thế nhưng bản thuyết minh nhận tội tự tay viết của bà ta bị bày ra từng cái phía dưới, chứng cứ vô cùng xác thực, không thể chống chế.
Có thể trong thời gian ngắn như vậy sau khi bị bắt liền thông báo toàn mạng, tự nhiên là không thể thiếu lực thúc đẩy của truyền thông Hình Trục ở phía sau.
Hơn nữa Mộng Tinh cố ý lấy từ ngữ “nhi nữ” che giấu mơ hồ một bộ phận chân tướng, che giấu sự chú ý độ bản thân anh là người bị hại, cùng lực khuếch đại hóa tội danh, đem tiêu điểm dư luận toàn bộ khóa ở sự tích Diêu Âm và nhà họ Mộng, hoàn toàn phá hỏng cơ hội xoay người ngắn hạn của nhà họ Mộng.
Mà điểm thời gian này, chính là thời gian anh cần thiết tranh thủ cho chuyện mình kế tiếp phải làm.
Toa Lạc phu nhân xua xua tay: “Thấy chưa? Đây là cử chỉ thành công của đứa trẻ đang đứng trước mặt các vị. Các vị còn cho rằng cậu ấy cùng tính chất với người nhà họ Mộng sao?”
Suy nghĩ mọi người phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn không nói gì.
Nhưng có người vẫn lớn mật lên tiếng: “Hắn tố cáo như vậy, không phải cùng nhà họ Mộng phản bội nhà họ Hình lúc trước giống nhau sao? Chúng bạn xa lánh, đây chẳng phải là sự tồn tại không chừng tính.”
Mộng Tinh ngước mắt vừa thấy, kia đúng là cháu trai của Đại Tề tổng Tề Thụ, là người lúc công ty đóng cửa gió chiều nào theo chiều ấy đầu nhập vào Toa Lạc phu nhân, nhưng mà Toa Lạc phu nhân cũng không có bất kỳ đãi ngộ đặc thù hóa nào đối với hắn, chỉ xem hắn là công nhân bình thường, cũng âm thầm hạ lệnh cấm loại thân thích bỏ rơi nhiệm vụ như vậy công thăng lên chức vị mang tính quyết sách.
Đây cũng là người mà Toa Lạc phu nhân đã trọng điểm tiêu ra lúc đưa danh sách công nhân cho anh xem.
Ý nghĩa ẩn chứa chính là người này vẫn luôn rục rịch, ý đồ bắt được bộ phận cổ phần Tề Hạnh phản khống Toa Lạc phu nhân.
Mộng Tinh nghe xong hướng Toa Lạc phu nhân quăng đi một ánh mắt, ý bảo anh đến trả lời.
Toa Lạc phu nhân cười ngầm đồng ý.
Mộng Tinh bình tĩnh nhìn người nọ, bình tĩnh nói: “Tề tiên sinh, nếu ngài cho rằng người bị hại vì bảo hộ quyền lợi tự thân mà tiến hành tố cáo là hành vi phản bội, như vậy pháp tắc bảo hộ Omega liền không có tất yếu tồn tại.”
“Ngươi… Có ý tứ gì? Ta nhưng không có nâng lên đến pháp luật, ngươi thiếu cho ta gán tội danh!”
“Chẳng lẽ Tề tiên sinh vừa rồi liền không có gán tội danh cho tôi sao?”
“Ngươi…!”
“Đạo đức là cơ sở của pháp luật, pháp luật là bảo đảm của đạo đức, Tề tiên sinh vẫn là nên trước biết rõ ràng quan hệ hai người này thì tốt hơn.” Mộng Tinh cười nhạt một tiếng, “Huống hồ, tôi làm sao sẽ là chúng bạn xa lánh đâu? Tôi hiện tại có bạn đời tôi yêu, có Toa Lạc phu nhân cùng Wilson tiên sinh nguyện ý coi tôi là người nhà, không biết là chúng bạn xa lánh từ nơi nào tới?”
Lời nói của Mộng Tinh hoàn toàn làm Tề Thụ á khẩu không trả lời được. Hắn ngơ ngẩn vài giây, bộ óc lâu chưa chuyển động kia mới rốt cuộc bắt giữ đến một từ ngữ, hắn giận trừng hướng người phụ nữ phía sau Mộng Tinh: “Coi ngươi là người nhà?! Toa Lạc, ngươi đây là có ý tứ gì?!”
