Chương 24: Thoát Ly (8) “Ta nhất định sẽ tìm được ngươi.”
Mí mắt Mộng Tinh đột nhiên nhảy dựng. Quả nhiên là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
“Hình gia gia, đã lâu không thấy.” Tề Tư Diễn theo sự chỉ dẫn của người hầu đi vào phòng trà, trao một cái ôm nhạt nhẽo với Hình Húy Thâm, sau đó mới như là đột nhiên phát hiện trong phòng trà còn có sự tồn tại của người khác, hắn kinh ngạc chớp chớp mắt về phía Mộng Tinh, “A... Cậu là?”
Ngũ quan Tề Tư Diễn lớn lên rất tuấn tú, thân hình gầy dài, nhìn qua không có bất kỳ tính công kích và uy hiếp nào, là kiểu cơ thể cực kỳ được Alpha yêu thích. Mái tóc màu nâu sẫm tôn lên làn da hắn càng thêm trắng nõn, khi nhìn về phía đối phương, nốt ruồi lệ chi trước mắt kia phảng phất có sức sống đang lưu động, theo mỗi nụ cười nhíu mày mà tăng thêm phong tình. Nếu đối diện hắn là Alpha, thì e rằng thật sự sẽ có khoảnh khắc rung động.
Nhưng Mộng Tinh giờ phút này là một Omega ngang bằng, lập tức ngửi thấy tin tức tố rõ ràng không có ý tốt tản mát ra trên người đối phương. Hơn nữa dường như là cố tình phóng thích về phía anh.
Và Hình Húy Thâm ngầm đồng ý cách làm của Tề Tư Diễn, hắn tự nhiên mở lời giới thiệu: “Đây là Mộng Tinh, Mộng tiên sinh.” Tề Tư Diễn nhẹ nhàng “A” một tiếng: “Cậu chính là bạn đời của Hình Trục ca ca sao? Vẫn luôn ngưỡng mộ đại danh, lại còn chưa có dịp gặp qua ngài. Hôm nay có thể nhìn thấy thật là quá vinh hạnh.”
Hắn vươn hai tay về phía Mộng Tinh, trên mặt treo biểu cảm dường như vô cùng hữu hảo. Mộng Tinh nhìn hai người lời qua tiếng lại, trong lòng nháy mắt hiểu rõ nguyên nhân Hình Húy Thâm hẹn anh đồng thời gọi cả Tề Tư Diễn đến, đơn giản là muốn hợp lực bức bách anh, làm anh biết khó mà lui đồng ý ly hôn.
Nhưng Mộng Tinh có chút không hiểu. Lão gia tử Hình không phải coi trọng cháu trai mình nhất sao? Sao lại cam tâm để Hình Trục làm tất cả vì lợi ích hợp tác mà tồn tại, cuối cùng hoàn toàn trở thành kết cục giống anh?
Anh liếc mắt biểu cảm kiêu ngạo không khác biệt trên mặt hai người, mạnh mẽ xem nhẹ cảm giác khó chịu khi bị hai người tạo ra rằng anh mới là kẻ thứ ba không hòa hợp, lễ phép đứng dậy đưa tay ra nắm. Đốt ngón tay Tề Tư Diễn niết trên chiếc nhẫn ở ngón áp út Mộng Tinh, đồng tử hiện lên một tia trào phúng: “Chiếc nhẫn Hình Trục ca ca đặt làm này có chút lỗi thời nhỉ, không sai biệt lắm... Nên đổi chiếc mới một chút rồi chứ?”
Chiếc nhẫn bị nhiễm độ ấm không thuộc về mình, rõ ràng chỉ là nhiệt độ cơ thể hơi nóng tay, nhưng lại quái dị mà nóng bỏng da thịt. Mộng Tinh nhỏ đến khó phát hiện mà nhíu nhíu mày, ngước mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nụ cười không thay đổi của đối phương, dùng chút sức trên cổ tay mạnh mẽ rút tay về. Chiếc nhẫn bị kéo ra một khoảng cách, trên khớp xương lưu lại một vòng vệt đỏ.
Tề Tư Diễn không mặn không nhạt quét mắt mạt màu đỏ kia, giả vờ kinh hô nói: “Ôi chao xin lỗi, quên ngài chỉ là bạn đời hợp pháp giúp Hình Trục ca ca vượt qua kỳ mẫn cảm, sẽ mảnh mai hơn chúng tôi Omega một chút. Vừa rồi lực độ tay tôi nhất thời mất khống chế, làm bị thương ngài... Mộng tiên sinh sẽ không trách tội tôi, đi mách Hình Trục ca ca chứ?”
Mộng Tinh kéo ra một nụ cười nhạt nhẽo thỏa đáng: “Đương nhiên sẽ không. Nhưng Hình Trục Tổng luôn nhắc tới Tề thiếu gia kiên định quả cảm, vì đạt thành mục tiêu cái gì cũng có thể làm. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên khí độ bất phàm.” Anh hơi tăng âm lượng hai chữ “cái gì”, ánh mắt nhìn về phía Tề Tư Diễn mang theo sự suy tính.
Biểu cảm Tề Tư Diễn ngẩn ra, hắn không ngờ cái beta vâng vâng dạ dạ trong lời đồn kia lại dám mở miệng ngược lại âm dương hắn. Hắn cắn chặt răng, mất hơn nửa ngày mới khôi phục biểu cảm cứng đờ vỡ vụn như lúc ban đầu. Hắn liếc nhìn tờ giấy thỏa thuận ly hôn trên mặt bàn, tò mò hỏi: “Kìa, đây là cái gì?” Nhưng đối tượng hỏi lại không phải Mộng Tinh, mà là Hình Húy Thâm vẫn luôn ở ngoài cuộc.
Ánh mắt Mộng Tinh hơi động, giành trước Hình Húy Thâm trả lời: “Đây là văn kiện cá nhân của gia gia, tôi xin phép cất đi trước.” Anh làm trái tầm mắt Hình Húy Thâm gấp văn kiện lại, hơi cúi người chào đối phương: “Nếu gia gia còn có khách nhân quan trọng muốn hội kiến, vậy tôi xin không quấy rầy quá nhiều ở đây, xin phép về trước lo việc khác.”
Mộng Tinh nói xong liền xoay người bước ra khỏi phòng trà. Nào ngờ Hình Húy Thâm gọi lại anh từ phía sau: “Sao lại vội vã đi như vậy? Tối nay Tiểu Y cùng Liêm Thanh sẽ về ăn cơm, tiểu Trục tất nhiên cũng sẽ trở về. Chẳng lẽ cậu lại muốn vắng mặt đoàn tụ gia đình chúng ta sao?” Hình Húy Thâm thêm mắm thêm muối, từ ngữ đen trắng lẫn lộn sống sượng đẩy anh hướng đến phương hướng liên tưởng cực kỳ không tốt, khiến Mộng Tinh không thể không quay đầu lại.
Anh đối diện ánh mắt rõ ràng còn có ý đồ khác của Hình Húy Thâm, nắm tay bên người âm thầm siết chặt, nhưng trên mặt giương lên một mạt tươi cười công thức hóa: “Gia gia sao lại nghĩ như vậy? Có thể tham gia buổi liên hoan Hình gia đối với tôi mà nói là một chuyện vô cùng vinh hạnh, chỉ là trước đây bận quá cơ hội quá ít, làm tôi chỉ có phần hướng tới.” Hình Húy Thâm nặng nề đánh giá Mộng Tinh một phen, hừ lạnh nói: “Vậy tự nhiên là tốt, ta đã phân phó người hầu thu thập xong một gian phòng khách, tàu xe mệt nhọc, cậu đi nghỉ ngơi trước đi.” Mộng Tinh cười nói: “Cảm ơn gia gia.”
Cửa phòng trà bị nhẹ nhàng khép lại, nhưng vẫn như cũ ngăn không được lời nói bên trong chui ra từ khe hở, giống như nước sôi nấu nước mà rõ ràng kêu gào— “Lão tiên sinh Hình không phải nói cậu ta cùng cái người câm giống nhau cái gì cũng sẽ đồng ý sao? Hiện tại là chuyện gì xảy ra? Cư nhiên đến cả ngài cũng dám phản bác?! Lão tiên sinh Hình đừng là giới thiệu một bút làm ăn thối nát cho nhà họ Tề.” “Hừ... Sợ không phải coi trọng tình cảm người khác, cư nhiên còn dám hướng ta cháu trai đề ly hôn!”
Mộng Tinh kéo kéo ống tay áo để xua tan cơn lạnh lẽo khắp người, mười ngón tay móng tay cơ hồ véo lòng bàn tay đến chảy máu, nhưng ngăn không được cảm giác ghê tởm đột nhiên sinh ra, giống như bị trào phúng là “Máy móc” ở bệnh viện tâm thần nước A vậy. Cảm giác nôn mửa đột nhiên mãnh liệt dâng lên, anh bước nhanh đi xa đến cuối hành lang dài, vòng eo không tự giác cong lên, không ngừng nôn khan, suýt nữa liền phải phun ra hết cả mật xanh.
Người hầu thấy thế nhanh chóng đưa qua một khối khăn tay, như là lo lắng anh xảy ra sự cố gì ở nhà cũ mới miễn cưỡng mở miệng hỏi: “Mộng tiên sinh ngài còn ổn không?” Mộng Tinh tiếp nhận khăn tay đè xuống khóe miệng, nhưng không nghĩ tới trên khăn tàn lưu mùi hương tinh dầu khác, sặc đến anh lại lần nữa nôn khan một trận. Nếu nói lần nôn khan đầu tiên là do sự khó chịu về tâm lý, thì lần thứ hai, anh liền rõ ràng cảm giác được đây tuyệt đối không phải vấn đề về mặt tâm lý.
Anh cảm nhận được trong cơ thể như là có một ngọn lửa, sắc bén từ bụng dưới thẳng tắp đốt tới dạ dày, lại theo thực quản ép lên, báo cho sự khát vọng đối với tin tức tố Alpha đã đánh dấu vĩnh cửu anh. Anh trong nháy mắt liền hiểu được, đây là ốm nghén...
Mộng Tinh khó chịu đỡ vách tường đứng thẳng cơ thể, vừa định bảo người hầu dẫn anh đi phòng khách nghỉ tạm một hồi, di động lại “Đinh” một tiếng báo tin nhắn. Trưởng cửa hàng: 【 Mộng Tinh, xưởng đóng dấu bên kia nói bản vẽ xảy ra vấn đề, cậu hiện tại có rảnh sửa chữa không? 】 Anh nuốt xuống sự khó chịu, quay đầu hỏi người hầu: “Thư phòng của Hình Trục ở đâu? Tôi mượn một chút.”
Người hầu suy tư vài giây, không tìm được mệnh lệnh rõ ràng của Hình Húy Thâm cấm Mộng Tinh tiến vào thư phòng. Hơn nữa Mộng Tinh là bạn đời hợp pháp của Hình Trục, trước khi đi cũng không quan sát thấy Hình Trục đối với Mộng Tinh có sự bài xích mãnh liệt... Nếu là bị truy hỏi thì đẩy trách nhiệm lên người Mộng Tinh, hẳn là không thành vấn đề lớn. Mộng Tinh mặc không lên tiếng nhìn người hầu suy trước tính sau mà rối rắm, cuối cùng vẫn tuân mệnh đi dẫn đường phía trước. Khu nhà ở sau phòng trà, vẫn lấy thiết kế gỗ làm chủ. Người hầu dẫn Mộng Tinh tiến vào tầng bốn, chỉ hướng cánh cửa màu đen cuối hành lang: “Đây chính là thư phòng của Tiểu thiếu gia, cửa thông đến phòng Tiểu thiếu gia đã khóa. Phòng khách Lão tiên sinh Hình sắp xếp cho Mộng tiên sinh ở lầu 3, sau đó tôi sẽ dẫn ngài đi.” “Làm phiền.”
Cánh cửa thư phòng dày nặng được đẩy ra, phong cách trang hoàng trầm lắng bên trong ánh vào mi mắt. Cùng biệt thự hiện tại Hình Trục đang ở có chút tương đồng lại có chút bất đồng. Mùi hương tin tức tố cực kỳ nhỏ nhưng chuyên thuộc về Hình Trục trong thư phòng làm sự khó chịu ở dạ dày anh giảm đi đáng kể.
Anh có chút cẩn thận ngồi xuống trước bàn, đầu ngón tay vừa muốn ấn nút mở nguồn điện, ánh mắt liền chợt bị một tác phẩm nhỏ được đặt bên màn hình hấp dẫn. Anh không thể tin được mà nâng tác phẩm kia đến trước mặt, nương ánh đèn quan sát dấu vết ố vàng do năm tháng trôi qua trên đó. Nét bút hơi ngây ngô của người thanh niên phác họa ra mô hình đại khái, nhưng lại vô cùng tinh tế vẽ ra dáng vẻ thành hình mong đợi trong lòng—【 Tinh Trục 】 .
Đại não Mộng Tinh trong khoảnh khắc đó ong một tiếng nổ vang. Một vài đoạn ký ức sớm bị quên lại sột sột soạt soạt chui trở lại trong đầu.
Anh có chút khó có thể diễn tả rốt cuộc là cảm giác gì khi nhìn thấy thiết kế này được bảo tồn hoàn hảo, nhưng nước mắt dâng lên đã không chịu khống chế mà tràn mi chảy xuống. Anh run rẩy đặt khung ảnh trở lại chỗ cũ, lòng bàn tay không ngừng lau đi nước mắt làm mờ tầm mắt. Như là có sự cảm ứng, anh tìm kiếm một đống lớn văn kiện bên cạnh bàn, không ngoài dự đoán lật đến một quyển notebook dày cộp ở dưới đáy nhiều folder.
Nhưng notebook lại khóa bằng mật mã. Anh suy nghĩ một chút, lần lượt thử sinh nhật Hình Trục, sinh nhật những người khác trong Hình gia, thậm chí táo bạo thử ngày kết hôn của bọn họ, nhưng đều không thể mở ra. Anh nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, đặt giả thuyết cuối cùng lên—sinh nhật anh— “Cạch” một tiếng vang nhỏ, quá khứ bị phong bế của người thanh niên đã được người định mệnh cởi mở.
Mộng Tinh ở trang mở ra đầu tiên đã bị ngôn ngữ trắng trợn kia chấn đến đồng tử đột nhiên run rẩy: [ Cảm giác ôm em ấy trong mơ rất tốt, đặc biệt tốt, ta thậm chí có chút tham luyến mùi hương trên người em ấy. Nhưng em ấy là beta, điều này có phải có chút không thể hiểu được không? ] Anh ngẩng đầu nhìn ngày, đánh giá suy tính một chút, là ngày Hình Trục chuẩn bị phân hóa. Khóe miệng anh bất tri bất giác giương lên một mạt cười, có chút cảm giác kỳ lạ vượt qua không gian thời gian lại lần nữa tham dự tuổi dậy thì của Hình Trục.
[ Hôm nay xác nhận trên người em ấy thật sự không có mùi hương tin tức tố. Vậy mùi hương trong mơ rốt cuộc là làm sao mà tự nhiên sinh thành? Em ấy đột nhiên quay đầu lại làm ta tim đập giật lùi hai nhịp, thiếu chút nữa không giữ được biểu cảm. Chắc là không phát hiện đi...? ]
Mộng Tinh đột nhiên có chút tò mò mấy năm anh không ở đây Hình Trục rốt cuộc đã nghĩ như thế nào. Buổi đấu giá vẫn luôn là khúc mắc của anh, nhưng khoảng thời gian trước giằng co với Tần Từ Lợi mới cho anh biết trong trải qua này thế nhưng còn có Hình Trục tham dự. Anh nhanh chóng lật đến những ngày trước sau buổi đấu giá, phát hiện những trang đó đều bị thứ gì đó dán dính lại với nhau. Anh dùng chút khéo léo mở ra, nụ cười lại lập tức ngưng đọng trên mặt.
Tràn đầy trang giấy là [ Ta muốn giết bọn họ! Ta muốn giết bọn họ! ] cùng với [ Em rốt cuộc ở đâu ] , [ Vì sao ta tìm không thấy em ] đâm vào mi mắt. Phông chữ đen kịt tản ra oán giận và không cam lòng, mãnh liệt đánh sâu vào trái tim anh, lại bị những nét bút bị nước mắt làm nhòe kia mềm hóa. Căn phòng quá mức an tĩnh, khiến tiếng tim đập nổi trống và tiếng vù vù bên tai anh có vẻ quá ồn ào. Anh từng chút từng chút đem những chữ viết thâm nhập cốt tủy đó khắc sâu vào đồng tử, ý đồ thu hoạch sự cộng minh tình cảm đã bị lùi lại rất nhiều năm.
Hình Trục nói: [ Ta hối hận vì để bắt được Tần Mộng mà không mang em đi, nếu ta mặc kệ gì sau này mà mang em rời khỏi du thuyền, có phải là sẽ không rơi vào cục diện này không. ] Hình Trục nói: [ Vì sao tất cả tất cả tất cả con đường có thể tìm được em đều bị phá hỏng! Ta không hiểu!! ] Hình Trục nói: [ Em mặc kệ ta sao? ] Hình Trục nói: [ Ta nhất định sẽ tìm được em. ]
Từ đó về sau thời gian rơi vào khoảng trống lâu dài, thẳng đến ngày anh tới Hình gia cầu xin liên hôn— [ Rốt cuộc nhìn thấy em. Đời này ta sẽ không bao giờ để em biến mất nữa. ]
