PHÂN HÓA MUỘN : VỢ CỦA ALPHA LÀ OMEGA

Chap 20

Chương 20: Thoát Ly (5) “Muốn Ly Hôn Ngay Tại Chỗ.”

3.

Lạnh quá... Từng đợt hàn ý từ bốn phương tám hướng xâm nhập cơ thể, sắc bén len lỏi qua từng lỗ chân lông chui sâu vào tận xương tủy. Chiếc áo cộc tay mỏng manh kề sát da thịt trở nên vô dụng, căn bản không ngăn cản được luồng lạnh lẽo này. Mặc dù anh ôm mình cuộn tròn đến mức tối đa, vẫn không thể ức chế được cơ bắp tự phát run rẩy. Mộng Tinh nhíu chặt mày thành một nút thắt, cuối cùng gắng gượng mở hai mắt trước khi bị đông lạnh thành người tuyết.

Nhưng cảnh tượng lọt vào tầm mắt ngay lập tức khiến anh ngây dại. Trước mặt anh, là một không gian hoàn toàn xa lạ và trắng toát. Trắng đến mức dường như không tồn tại trên Trái Đất, như một dị không gian. Không nhìn thấy biên giới, không nhìn thấy điểm cuối, đồng thời cũng không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào. Anh xoa đi hơi nước băng giá bám trên hai tay, mờ mịt chớp chớp mắt, có chút không rõ tình trạng trước mắt.

Đúng lúc này, đột nhiên có người từ phía sau dùng lực mạnh đẩy anh một cái. Anh không kịp phòng bị ngã xuống giường, quay đầu lại muốn nhìn rõ là ai thì chợt phát hiện nơi vừa nằm căn bản không có giường. Cũng không tồn tại bất kỳ "người" nào. Anh lại quay đầu đi, trước mặt bỗng nhiên dựng đứng vô số hàng rào sắt. Ngoài hàng rào, là muôn hình vạn trạng những người, mặc quần áo bệnh nhân tự quyết định, đập đầu mình, nhìn chằm chằm vào khoảng hư vô trò chuyện tự nhiên, hoặc trầm mặc nhưng phẫn nộ nhìn chằm chằm anh... Họ là người sao?

Sự ngờ vực táo bạo làm tim Mộng Tinh đột nhiên run lên hai cái, không tự chủ rụt người bò lùi lại vài bước. Ánh mắt người kia nhìn chằm chằm anh quá mức âm lãnh hung ác, tựa như Diêm La hiện thế, phảng phất mỗi động tác của anh đều bị tuyên án ngày chết trong ánh mắt im lặng đó.

Không... Hắn không muốn chết. Hắn không muốn chết!

Đột nhiên, một người đàn ông mặc đồng phục đi ra từ bên cạnh hàng rào sắt, leng keng leng keng mở ra hàng rào sắt trước mặt anh, miệng luyên thuyên gọi anh bằng một ngôn ngữ không hiểu. Anh lần nữa lùi về sau, lại khiến người đàn ông đồng phục nổi giận. Người đàn ông đột nhiên túm anh ra khỏi phòng giam, ném vào một hàng người. Anh loạng choạng đứng vững, ngẩng đầu lên thì phát hiện tất cả mọi người trong hàng đều mặc quần áo bệnh nhân. Anh đột nhiên ý thức được điều gì đó, cúi đầu nhìn xuống, chiếc áo cộc tay trên người anh bỗng chốc cũng biến thành quần áo bệnh nhân giống như bọn họ. Tim anh đập không thể tự khống chế mà nhanh hơn, lồng ngực va chạm kịch liệt gần như thiếu oxy.

Nhưng anh bị một lực lượng vô hình xô đẩy đi về phía trước, thẳng đến khi bị giữ lại trước một ô cửa sổ nhỏ. Một "y tá" nép mình trong vách ngăn, đôi mắt xanh lam giương lên nhìn. Cô ta nhìn chằm chằm vào tờ giấy A4 trước mặt, đối chiếu thông tin cơ bản rồi đưa ra một cái chén nhỏ đựng ba viên thuốc hình dạng không đồng nhất, không chút cảm xúc ra lệnh: "Mengsing, take these pills." (Mộng Tinh, uống những viên thuốc này.)

Bản năng sợ hãi của Mộng Tinh trỗi dậy, anh liều mạng lắc đầu lùi về sau, nhưng lại bị người phía sau lần nữa xô đẩy tới trước cửa sổ.

Người đàn ông đồng phục bên cạnh thấy vậy bước lên, đè chặt xương bả vai anh, hung hăng ép hai mắt anh dán vào chiếc chén nhỏ trong suốt, miệng dùng tiếng Anh không thuần thục rống giận: "Take the pills! Here! Right now!" (Uống thuốc! Ở đây! Ngay lập tức!)

Mộng Tinh sau khi nhìn rõ vật chứa bên trong chiếc ly, toàn bộ lông tơ trên người trong nháy mắt dựng đứng! Mấy viên thuốc kia cực kỳ thống nhất mà màu trắng xám pha lẫn màu vàng, giống như mảnh xương cốt nào đó! Viên thuốc thậm chí tản ra hàn khí dày đặc, thẳng bức cho hai mắt anh khô ráp, đau đớn. Anh muốn mở miệng nói "không", nhưng yết hầu đột nhiên như bị nhét đầy bông, thậm chí ngay cả đường hô hấp cũng bị chặn kín mít, cảm giác nghẹt thở làm anh nhịn không được nôn khan, nước mắt sinh lý từ hốc mắt rơi xuống, mà tiếng nghị luận xì xào phía sau lại đột ngột và bất hợp lẽ thường rót vào màng nhĩ. Trong vô số âm thanh, chỉ có một câu đặc biệt vang vọng mà mang tính châm chọc —— "What's his name? Machine? That's what he looks like." (Hắn tên gì? Cỗ máy? Trông hắn giống vậy đấy.)

Một câu bình luận dẫn tới từng đợt cười vang, tiếng cười xuyên vào tim anh, cùng với tiếng rống giận của người đàn ông đồng phục cùng nhau lăng trì ý chí anh... Viên thuốc bị cưỡng chế dùng. Anh không còn giãy giụa nữa.

Trong thời gian thuốc phát huy tác dụng, anh cảm thấy mình như đến thiên đường, không có cảm xúc, không có cảm giác, không có dục vọng. Bình tĩnh đến mức như thăng tiên, không có thất tình lục dục. Bình tĩnh đến mức như quá rõ ràng linh hồn của chính mình chỉ là ký sinh trong thể xác. Giống như tồn tại, lại giống như đã chết. Nó bị nhốt trong hàng rào sắt, vây trong phòng giam tối tăm, đáng lẽ phải tự do nhưng lại không thể tự do.

"Yeah, my name is Machine." (Phải, tên tôi là Cỗ máy.) Anh hai mắt trống rỗng tự giới thiệu trong hội nghị liên hoan được tổ chức trong viện. Những ngày sau đó, anh không có chống cự, không có vui đùa, không có niệm tưởng, không có suy nghĩ. Cũng không có sinh mệnh.

Mãi đến, ngày đó anh ngồi bên cửa sổ phơi tia nắng mặt trời duy nhất có thể lọt vào một chút, mẫn cảm nghe thấy ngoài hàng rào sắt có hai người đang nói chuyện, hơn nữa nói chính là tiếng Trung đã nhiều năm chưa từng nghe qua. "Đúng vậy, tư liệu của hắn đều đã chỉnh lý chia cho tôi, nếu có người họ 'Hình' khác tới hỏi, liền nói không rõ, hoặc là nói văn kiện đã mất đi." Hình...

Mộng Tinh mộc mạc nghiêng đầu nhìn lại, bỗng nhiên có thứ gì đó từ từ tự động được làm sạch khỏi tro bụi trong sâu thẳm hải mã thể. Anh giống như đã từng quen biết một người họ "Hình". Gọi là gì nhỉ? Hình...

Khi anh nhìn về phía bóng dáng đang rời đi, hai mắt đột nhiên mở to, nước mắt mang theo nhiệt độ nóng bỏng không chịu khống chế mà ào ạt rơi xuống. Tình cảm phủ đầy bụi bặm giống như một thanh kiếm sắc bén bổ ra sự thuần trắng trước mặt, bóng dáng Alpha chắc nịch và cực kỳ mang lại cảm giác an toàn giờ phút này lại thất vọng mà càng lúc càng xa. Hô hấp anh đột nhiên trở nên dồn dập, nội tâm có chút không thể tin vào hai mắt mình. Nhưng hành động cơ thể còn nhanh hơn lý trí rất nhiều! Anh run rẩy hai chân xông lên phía trước, vài lần té ngã nhưng không ngừng bò lên. Trực giác mách bảo anh nếu không nắm được, cả đời này liền sẽ không gặp lại người này nữa. Anh muốn gặp hắn! Nhưng vì sao, vì sao vô luận thế nào đều luôn kém một bước mới đuổi kịp!! Mắt thấy người kia sắp rời khỏi mảnh thuần trắng này, Mộng Tinh điên cuồng vươn hai tay hướng tới bóng dáng nghẹn ngào hô lớn —— "Hình Trục!!"

Phanh! Là âm thanh trái tim mãnh liệt khôi phục nhảy lên. Là âm thanh vỏ cứng tinh thần bị phong bế bị đập ra lỗ hổng. Còn có, âm thanh Alpha sốt ruột hoảng hốt chạy tới ôm chặt lấy anh.

Đã lâu rồi... Mộng Tinh lại lần nữa cảm nhận được sự ấm áp. Thiên đường? Địa ngục? Hay là nhân gian?

Giọng nói Alpha nhanh hơn cả nhận thức mơ hồ chưa trở về của anh chui vào trong đầu. Alpha vừa vỗ về lưng anh vừa nhẹ giọng an ủi: "Tôi ở đây, tôi ở đây, không sao cả." Nụ hôn mang theo độ ấm cực kỳ uyển chuyển nhẹ nhàng đậu trên nước mắt anh, từng chút từng chút thu lại vị chát trên đầu lưỡi đối phương. Anh khẽ đảo mắt, tầm mắt dừng ở trên người Alpha vội vàng từ phòng tắm ra còn chưa kịp chải chuốt sạch sẽ, nhẹ giọng lẩm bẩm oán giận: "Anh đi đâu... Tôi chờ anh lâu lắm rồi..."

Hình Trục ngây người một cái chớp mắt, rồi sau đó ôm chặt người vào trong ngực. Ở nơi Mộng Tinh không nhìn thấy, hốc mắt hắn đỏ lên, nắm tay siết chặt, nhưng ngữ khí kề sát bên tai lại hết sức ôn nhu: "Thực xin lỗi, tôi đã đến chậm."

---

"Cho nên các cậu... vì sao muốn náo loạn chia xa?" Dư Tiểu Ngữ khó hiểu, đặt một thùng giấy không quá nặng xuống đất rồi ngồi phịch xuống ghế sofa. Nàng thở dài một hơi: "Nghe như là tình cảm có tiến triển, nhưng cố tình các cậu lại đang rạn nứt. Phương thức ở chung của hai cậu cũng quá kỳ lạ."

Mộng Tinh đầu ngón tay lặp lại xoa nắn chiếc giẻ lau đang nắm trong tay, quay đầu chua xót hỏi: "Nếu... đối tượng của cậu vì quá muốn bảo vệ cậu không bị tổn thương mà giấu giếm cậu mọi chuyện, cậu có thể tiếp thu không?"

Dư Tiểu Ngữ vỗ đùi một cái: "Đương nhiên không thể tiếp thu a! Trừ sinh tử ra rốt cuộc có chuyện gì là không thể hai người cùng nhau gánh vác? Anh giấu tôi, tôi giấu anh này không phải là loại bỏ người kia ra khỏi trò chơi tình cảm sao? Đâu phải đấu solo, làm cái kiểu chủ nghĩa anh hùng như vậy làm gì?!" Dư Tiểu Ngữ sau khi cao hứng mở lời lại đột nhiên hồi tưởng lại biểu cảm lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt Hình Trục lúc nhìn thấy ở bệnh viện. Nàng không tự chủ rùng mình một cái, ngây ngốc bổ sung: "Không không không, ý tôi là hai người nên ngồi xuống thương lượng kỹ lưỡng nói chuyện đàng hoàng, không phải..."

Nhưng tự biết càng giải thích càng rối, Dư Tiểu Ngữ dứt khoát ngậm miệng. Mộng Tinh tự động xem nhẹ nửa đoạn biện giải sau của Dư Tiểu Ngữ, tay tiếp tục ấn giẻ lau kéo qua kéo lại trên bụi bặm. Anh nhẹ rũ mi mắt che đi mọi cảm xúc, đôi môi hé mở: "Cho nên tôi cũng không thể tiếp thu."

Mấy ngày nay bởi vì có Hình Trục bầu bạn bên cạnh, kỳ động dục đầu tiên đến dồn dập đã gần như bình ổn trong hai ngày, sau những lần đánh dấu tạm thời và lửa gần rơm liên tiếp. Tuy nhiên Hình Trục ở một tấc cũng không rời chăm sóc đồng thời, còn phải dành thời gian trả lời tin tức công việc không ngừng chất đống, gần hai ngày liền bởi vì thiếu ngủ mà tiều tụy đi không ít thấy rõ. Cho nên cân nhắc dưới, Mộng Tinh quyết định về nhà trước, dựa vào miếng dán ức chế vượt qua nhiệt lượng dư thừa còn lại. Vốn dĩ cũng quả thật nên là một khoảnh khắc tình cảm tiến triển ấm áp.

Nhưng ngay lúc làm thủ tục trả phòng, anh mở điện thoại di động mấy ngày nay vẫn luôn không chạm vào. Khoảnh khắc nhấn nút mở khóa, đặt ở trên cùng lại không phải tin tức của đồng nghiệp quán cà phê, mà là tin nhắn thông báo đi đầu của [Bệnh viện RL]. Bệnh viện RL là bệnh viện anh bị quản lý cửa hàng đưa đến gần nhất khi ngất xỉu. Nội tâm anh nghĩ có lẽ là tin nhắn nhắc nhở tái khám của bệnh viện, nhưng nhấn mở ra lại là thông báo hoàn toàn ngoài dự đoán: 【 Kính gửi Ngài Mộng Tinh, nơi này là Bộ Thí nghiệm Tin tức tố Bệnh viện RL. Bởi vì ngài ở lần xét nghiệm máu vào ngày 16 tháng 9 năm XX đã phát hiện giá trị HCG bất thường (nghi ngờ cao có thai), đồng thời tồn tại tin tức tố không tự phát và tự phát. Xét thấy giới tính đăng ký của ngài là beta, bệnh viện chúng tôi kiến nghị ngài lại lần nữa tiến đến làm kiểm tra chi tiết chuyên sâu hơn. Nếu đến bệnh viện chúng tôi tái khám, xin trực tiếp đi trước Trung tâm Phân hóa (Tầng 7, phòng 603, Tòa B) đăng ký tại chỗ Bác sĩ Lương La. 】

Mộng Tinh gần như là nhìn thấy tin nhắn lập tức liền liên tưởng đến là ai làm. Anh ngưng mắt lặp lại xem nội dung vài lần, sau đó không thể tin tưởng mà ngẩng đầu trừng mắt Hình Trục: "Anh lén đưa máu tôi đi xét nghiệm?! Vì cái gì?" Sự phẫn nộ và ấm ức đan xen thành cảm xúc phức tạp tích tụ trong ngực, nghẹn ngào kết thành một khối cự thạch. Đuôi lông mày áp xuống khiến hai mắt trở nên đỏ bừng, anh run rẩy cả người chọc vào tim mình, gần như vô lực dùng giọng khí chất vấn: "Cho nên anh chạy tới giúp tôi vượt qua kỳ động dục, vẫn là bởi vì tôi rốt cuộc biến thành một Omega có giá trị đối với anh, đúng không?"

Hình Trục há miệng, không thể giải thích ra một câu nói hoàn chỉnh. "Vì sao không trả lời?" Nước mắt nóng bỏng từ hốc mắt rơi xuống, trái tim vừa mới bị chút ôn nhu đánh tan tác lại bị bỏng rát, Mộng Tinh thất vọng buông thõng hai tay, tự giễu cười lạnh một tiếng, "Muốn biết tôi có mang thai hay không có thể trở thành con tin bị anh nắm chắc phải không? Chúc mừng tôi, độ chính xác công phu trên giường của anh cũng không lợi hại đến vậy."

Mộng Tinh nhìn chằm chằm Alpha đang mím chặt môi mỏng, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng phun ra một câu "Thực xin lỗi", trong lòng càng thêm bi thương. Hình Trục thấy thế cuống quýt túm chặt cánh tay Mộng Tinh, cầu xin nói: "Có thể lại cho tôi một chút thời gian không? Lại cho tôi một chút thời gian, tôi là có thể nói cho em nguyên nhân. Tôi không phải muốn nắm em làm con tin, càng thêm không phải giống Mộng gia giống nhau có ý định lợi dụng em, tôi là thật sự yêu em. Nhưng em lại nhiều cho tôi một chút thời gian có thể không..."

Mộng Tinh mắt lạnh nhìn hành vi của Alpha hiện tại đang đơn phương dựng nên một bức tường trong suốt tra nam, rõ ràng có thể thấy được, nhưng lại không thể chạm vào, quả thực khiến người ta... muốn ly hôn ngay tại chỗ! Anh hít sâu vài lần, sau đó từng chút từng chút bẻ ra các đốt ngón tay Alpha đang nắm chặt anh, dứt khoát nói: "Tôi cảm thấy chúng ta tốt nhất nên tách ra một đoạn thời gian, hai bên đều bình tĩnh nhìn nhận lại một chút."

back top