Khi tôi mở mắt, ký ức vẫn dừng lại ở khoảnh khắc trường đao của Phong Tu đ.â.m vào tim tôi, và tôi cố ý làm giảm phòng ngự ở tim, để trường đao có thể xuyên qua cơ thể tôi một cách thuận lợi.
Ngay từ khi tôi chọn làm tổn thương, tôi đã chuẩn bị tinh thần để trả giá.
Trong mắt Phong Tu lóe lên sự kinh ngạc chốc lát.
Tôi dùng chút sức lực cuối cùng cong môi cười, giống như mỗi lần tôi thực hiện thành công một trò đùa nhỏ với cậu ấy trong quá khứ.
Tôi đã nghĩ đó là kết thúc của chúng tôi.
Nhưng Phong Tu dường như đã trưởng thành một cách cố chấp hơn những gì tôi nghĩ ở nơi tôi không biết.
“Cậu đã c.h.ế.t một lần rồi, bây giờ cậu là vật sở hữu hoàn toàn thuộc về tôi.”
Tôi ngồi bên giường, nhìn Phong Tu lạnh lùng tuyên bố với tôi.
Cậu ấy không nói rằng sau khi g.i.ế.c tôi một lần, mọi hận thù trước đây đều được xóa bỏ, cũng không nói rằng tôi đã phục sinh cậu, cậu phải đền đáp tôi thế nào.
Tôi nghiêng đầu, dường như đoán ra điều gì đó: “Mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?”
Phong Tu “Ừm” một tiếng.
Tôi ngước nhìn đôi mày đã trưởng thành và nhuốm màu sương gió của cậu ấy, lát sau, từ từ mở rộng vòng tay với cậu: “Lại đây.”
Phong Tu cứng người lại một chút, rồi cúi xuống chấp nhận cái ôm mà tôi đã không còn dành cho cậu ấy kể từ khi kế hoạch bắt đầu.
Đầu cậu ấy tựa vào vai tôi, cánh tay siết quanh eo tôi dần dần thắt chặt, ôm chặt lấy toàn bộ cơ thể tôi bằng một tư thế mạnh mẽ.
Khoảng cách gần gũi khiến tôi gần như có thể nghe thấy trái tim cậu ấy đang đập.
Tôi xoa nhẹ sau gáy cậu ấy một cách an ủi, như thể thở dài khẽ nói: “… Kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra đi.”
“Được.”
Về mối quan hệ sau này của hai người:
Lê Chi cảm thấy họ nên quay lại mối quan hệ thầy giáo và học trò.
Phong Tu cảm thấy họ là người yêu.
Lê Chi: Cũng được thôi.
