PHẢN DIỆN VÀ NAM CHÍNH HE RỒI

Chương 9

 

Tiếng động trong thư phòng cuối cùng cũng không còn thất thường nữa.

Tôi đứng dậy, dậm dậm đôi chân đã tê.

Vừa nhăn nhó đi xuống lầu, vừa gọi hệ thống:

[Ê, Tạ Nghĩa và anh tôi trước đây có vướng mắc gì không?]

Hệ thống mang theo sự bực bội vừa ngủ dậy:

[Thứ nhất, tôi không gọi là Ê, thứ hai, Tạ Nghĩa và anh cậu trước đây có vướng mắc gì chẳng phải cậu rõ hơn tôi sao?]

Tôi nghe mà buồn cười:

[Chẳng lẽ cậu còn có cả tên họ à? Vậy cậu nói xem, cậu tên gì?]

[Tôi tên là…] Giọng nói dừng lại đột ngột, hệ thống hừ một tiếng, [Thôi, không chấp nhặt với loại trẻ con như cậu, tôi là hệ thống, cậu cứ gọi tôi là…]

Hệ thống chưa nói xong, trong đầu tôi đột nhiên vang lên một tràng tiếng điện nhẹ xì xì.

Ngay sau đó, một giọng máy móc điện tử thuần khiết vang lên:

[Cậu là hệ thống, vậy tôi là gì?]

Thời buổi này hệ thống cũng có hàng giả sao?

Tôi ngây người trở về phòng.

Ngồi trên sofa, hai chân rời khỏi mặt đất.

Để trí thông minh chiếm lĩnh vị trí cao.

Tôi thăm dò gọi một tiếng:

[Hệ thống?]

[Tôi đây.] Vẫn là giọng điện tử thuần khiết đó.

Tôi thở phào nhẹ nhõm:

[Cậu là hệ thống thật, vậy người giả mạo cậu trước đây là ai?]

[Là linh thể của nam chính. Sáu năm trước tôi đã tìm cậu một lần, sau đó vì chương trình của tôi cần nâng cấp nên lại đi vào trạng thái ngủ đông.]

Đầu óc tôi không đủ dùng:

[Linh thể nam chính gì cơ? Nam chính không phải là Tạ Nghĩa sao?]

[Không phải, thân phận của Tạ Nghĩa rất đặc biệt, cậu ta đến thế giới này đã dùng một số thủ đoạn để thay thế nam chính gốc… Khoan hãy nói chuyện này, cậu không phải muốn biết vướng mắc trước đây giữa anh cậu và Tạ Nghĩa sao? Tôi vừa điều chỉnh một số dữ liệu, có muốn xem không?]

Tôi kinh ngạc, nhưng gật đầu:

[Muốn xem!]

Một luồng ánh sáng trắng lóe lên trong đầu.

Phong Tiêu Tiêu nhìn thấy thế giới ban đầu mình từng sống.

Hình ảnh nhanh chóng cuộn lại, cô xem hết nửa đời ngắn ngủi mà mãnh liệt của Tạ Nghĩa và Phong Thanh Vân.

Hai người quen nhau năm mười bảy tuổi, song phương lựa chọn trở thành cộng sự ăn ý nhất của nhau.

Phong Thanh Vân là xạ thủ b.ắ.n tỉa, Tạ Nghĩa là người quan sát của anh ấy.

Hai người cùng nhau huấn luyện, cùng nhau chiến đấu, hiểu đối phương hơn cả hiểu chính mình.

Họ là anh em sinh tử, là người thân sớm tối bên nhau, là người yêu thân mật không khoảng cách.

Phong Tiêu Tiêu nghĩ, trên đời không có bất kỳ danh từ nào, có thể khái quát tình cảm giữa họ.

Một lần tác chiến ở biên giới, Tạ Nghĩa đã đỡ một viên đạn thay cho Phong Thanh Vân vào thời khắc then chốt.

Máu từ lồng n.g.ự.c không ngừng tuôn ra, Tạ Nghĩa vẫn kiên trì phối hợp với Phong Thanh Vân hoàn thành nhiệm vụ b.ắ.n tỉa.

Nhiệm vụ lần đó kết thúc, Tạ Nghĩa là được Phong Thanh Vân cõng về.

Anh ấy vốn quen mặt lạnh hiếm hoi dịu dàng, nghiêm túc nói chuyện với Tạ Nghĩa suốt cả quãng đường.

Nói về một giấc mơ vô lý tối qua anh ấy đã mơ.

Nói về vết thương ở đầu gối anh ấy bị trầy xước lúc huấn luyện gần đây đã hoàn toàn khỏi.

Nói về cuộc sống sau khi họ giải ngũ.

Nói về một lần nghỉ phép hai người đi ăn quán, nhân lúc Tạ Nghĩa đi thanh toán, một cô gái ngoại quốc ở bàn bên cạnh hỏi anh ấy có bạn gái chưa, anh ấy nói: “Tôi có bạn trai rồi, đang đi thanh toán.”

Nói rằng anh ấy thực ra rất thích Tạ Nghĩa ôm mình.

Máu tươi thấm ướt cả lưng Phong Thanh Vân, anh ấy vững vàng cõng Tạ Nghĩa, mỗi bước đi đều rất ổn định.

Anh ấy biết Tạ Nghĩa đã… ngủ rồi.

Nhưng anh ấy chỉ muốn nói, không biết là nói cho Tạ Nghĩa nghe.

Hay là nói cho chính mình nghe.

 

back top