PHẢN DIỆN VÀ NAM CHÍNH HE RỒI

Chương 15

 

Mây tan sương mù biến, ánh sáng rạng đông hiện ra.

Vô số ký ức như luồng sáng rực rỡ tức khắc tràn vào đại não Phong Thanh Vân.

Anh ấy bừng tỉnh.

Ngây người mất tròn một phút, lật người xuống giường.

Vừa mở cửa, đột nhiên va vào một vòng ôm.

Dựa vào bản năng, anh ấy đưa tay ôm chặt người trước mặt.

Tay kia lần mò chạm vào vết sẹo đã đóng vảy trên n.g.ự.c Tạ Nghĩa, nước mắt lập tức rơi xuống.

Tạ Nghĩa biết anh ấy muốn nói gì.

Phong Thanh Vân vừa thốt ra tiếng, Tạ Nghĩa hơi cúi đầu, dùng một nụ hôn thay thế.

“Tiêu Tiêu có thứ muốn đưa cho cậu.” Tạ Nghĩa khàn giọng nói.

Phong Thanh Vân hoàn hồn:

“Cái gì?”

Tạ Nghĩa nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ấy, dẫn về giường bảo anh ấy ngồi xuống.

Lấy ra phong thư được giữ ấm nóng đưa cho Phong Thanh Vân, rồi quỳ xuống mang giày cho anh ấy.

Phong Thanh Vân cầm phong thư được nhét căng phồng, không hiểu sao lại cảm thấy lòng hoảng loạn.

Anh ấy nhìn Tạ Nghĩa, muốn một câu trả lời.

Trong mắt Tạ Nghĩa cũng long lanh nước mắt, giọng run run nói:

“Đều ở trong thư cả rồi, xem đi.”

Phong Thanh Vân lau mặt, tay run rẩy lấy ra giấy thư.

Trọn vẹn mười hai trang.

Kể từ mười hai năm trước.

Từng câu từng chữ, sinh động hoạt bát, như thể Phong Tiêu Tiêu đang tự mình kể bên tai anh ấy.

Trang cuối cùng, lốm đốm vết nước.

[Anh, để em đoán xem, bây giờ anh có đang khóc không?]

"Chíu chít."

Một giọt nước mắt to bằng hạt đậu che đi chữ đó.

Từng chuỗi nước mắt liên tục rơi xuống.

[Đừng khóc mà, sau này đều là ngày tháng tốt đẹp rồi, em mừng cho anh và Nghĩa ca, anh cũng phải mừng cho em, không được khóc nha!]

Góc giấy thư bị bóp đến nhàu nát.

Từng chữ đều đang run rẩy.

[Thôi nào, tay em viết mỏi hết rồi, anh chắc cũng xem mệt rồi nhỉ? Vậy chúng ta không nói chuyện nữa nha~]

[Anh, nếu có cơ hội, em sẽ quay về thăm anh.]

[Chúc anh bình an, đừng nhớ.]

Con bé thối này.

Tôi một chút cũng không thích cái kết này.

[Tỉnh dậy đi.] Một giọng điện tử vang vọng bên tai tôi.

Tôi bịt tai mở mắt.

Xung quanh tối đen như mực.

Cơ thể trong suốt trôi lên trôi xuống.

Khá vui.

[Đừng chơi nữa.] Một lực lượng vô hình cố định tôi lại.

[Tôi ngủ bao lâu rồi?]

[Bảy tháng.]

[Lâu như vậy sao?]

Hệ thống mang theo sự oán giận nặng nề:

[Có người nhớ cậu không cho cậu đi, tôi tốn rất nhiều công sức mới vớt linh thể cậu ra được.]

[Ồ.]

Bảy tháng, nếu anh tôi giữ lại tiểu gia hỏa đó, chắc cũng sắp sinh rồi nhỉ?

Hệ thống tiếp tục nói:

[Tỉnh rồi thì phải làm việc thôi, lần trước đưa cậu nhầm thế giới, khiến cậu chịu khổ mười hai năm vô ích, để bù đắp cho cậu, lần này cậu có thể tự mình lựa chọn thân phận xuất thân.]

[Ồ, vậy có thể chọn cuộc sống đại tiểu thư được vạn người yêu thương, vô lo vô nghĩ ăn chơi suốt đời không?]

[… Xuất thân càng tốt, khả năng đạt được điểm tích lũy cao càng nhỏ.]

[Ai da, cứ để tôi hưởng thụ một kiếp đi mà.]

Hệ thống im lặng rất lâu:

[Được rồi.]

Tôi cười ngượng ngùng:

[Vậy, trước khi đầu thai có thể cho tôi đi nhìn anh tôi một lần nữa không?]

[… Có thể.]

 

back top