PHẢN DIỆN VÀ NAM CHÍNH HE RỒI

Chương 12

 

Đi lòng vòng thư phòng một lát, anh tôi không có ở đó.

Thế là tôi mò vào phòng anh ấy.

Không bật đèn.

Tivi đang chiếu phim hoạt hình.

Anh tôi cuộn mình trong sofa, ngủ thiếp đi rồi.

Tôi rón rén đi qua, m.ô.n.g vừa chạm vào sofa, anh tôi tỉnh dậy.

“Nhô cái m.ô.n.g to đùng ra làm gì?”

“…”

Tôi khựng lại một giây, trực tiếp đạp giày ra chui vào sofa, ngả người sang phải dựa vào vai anh ấy.

“Anh có thấy ai nói con gái như thế không hả?”

Anh tôi cười khẽ một tiếng:

“Có chuyện thì nói đi.”

Tôi nhìn chằm chằm phim hoạt hình vài giây, chậm rãi mở miệng:

“Anh, bây giờ anh có một người thân thực sự có huyết mạch liên quan đến anh rồi, cảm giác thế nào?”

Hơi thở của anh tôi rõ ràng ngừng lại một chút, qua vài giây, hơi cứng nhắc mở miệng:

“Không có cảm giác gì, chỉ là một phôi thai, còn chưa tính là người.”

Tôi cười cười, kéo một chiếc gối ôm vào lòng:

“Vậy anh cho nó thêm chút thời gian, từ từ lớn lên chẳng phải sẽ thành người sao?”

Anh tôi nghiêng đầu nhìn tôi:

“Em muốn nói gì?”

Tôi ngồi thẳng dậy, mím môi nghiêm túc nói:

“Anh, sau này có ngày em không ở bên cạnh anh nữa, có người có thể bầu bạn với anh…”

“Không ở bên cạnh anh?” Anh tôi nhíu mày, “Em định đi đâu? Lên trời à?”

“…”

Tôi gãi gãi mặt, cười nói:

“Thì… lấy chồng đó, chưa nghe nói con gái lớn phải gả chồng à?”

Anh tôi “Chậc” một tiếng:

“Lấy chồng là không về nữa sao? Dù em không về, chẳng phải vẫn còn chú Vạn sao?”

Anh tôi lại nhìn về phía tivi:

“Em muốn lấy chồng thì lấy, của hồi môn đã chuẩn bị sẵn cho em rồi, tìm thời gian thích hợp dẫn người về đây anh xem, nhân phẩm ổn thì anh không cản.”

“…”

Tôi sụ mặt xuống, lại tựa vào người anh tôi:

“Anh, anh thật sự không định giữ lại nó sao?”

“Tạ Nghĩa bảo em đến hỏi à?”

“Tuyệt đối không phải!” Tôi lập tức ngồi thẳng, “Anh ta hiểu anh, anh đưa ra quyết định gì anh ta đều ủng hộ, chỉ là em thôi, em lắm chuyện một chút, em muốn biết suy nghĩ của anh…”

Im lặng rất lâu, anh tôi nhàn nhạt nói:

“Anh nghĩ gì? Đàn ông sinh con, không thấy hoang đường sao?”

Tôi lắc đầu, nghiêm túc nói:

“Em sẽ thấy ngầu c.h.ế.t đi được! Đàn ông khác bụng to là vì tửu lượng quá cao, còn anh, anh trai vĩ đại của em, anh đang nuôi dưỡng một sinh mệnh mới đấy…

“Hơn nữa, những người đàn ông bụng to đó còn rất kiêu hãnh, không có việc gì liền thích vỗ vỗ xem bụng ai kêu to hơn, mùa hè còn không thích mặc áo cởi trần đi lung tung, cái đó mới hoang đường chứ?”

Anh tôi không lên tiếng.

Tôi quỳ trên sofa, đưa tay khoa chân múa tay trên bụng anh ấy:

“Anh xem này, cơ bụng anh rắn chắc như vậy, tiểu gia hỏa phải cố gắng đến mức nào mới có thể căng ra một chút đường cong? Anh lại khoác áo khoác vào, ai nhìn ra được?”

Anh tôi lười biếng liếc qua:

“Ý em là vì cái thứ nhỏ bé này mà anh phải mất đi sáu múi cơ bụng của mình?”

“…”

Tôi mệt rồi.

Lại dựa vào người anh tôi.

Một tiếng cười nhẹ khó nhận ra rơi xuống.

Bàn tay ấm áp đặt lên đỉnh đầu tôi, khẽ vuốt:

“Đừng lo lắng nhiều nữa Phong Tiêu Tiêu.”

 

back top