Thẩm Chi Thu xoay người lại, Lãnh Hàn Tiêu đã dùng một chân đá con rắn đang bò phía sau anh sang một bên.
“Chỉ là rắn thôi, không có độc.” Lãnh Hàn Tiêu túm con hươu ném vào ghế sau, “Trên xe có đồ ăn, lên xe trước đi. Ngủ một giấc trời sáng rồi về.”
Lâm Thính nghe lời bò lên ghế sau xe địa hình của Lãnh Hàn Tiêu. Lúc này, Lâm Thính chỉ cần có người bầu bạn là đã thấy thỏa mãn.
Cậu bổ sung nước, rồi ăn ngấu nghiến đống đồ ăn vặt Lãnh Hàn Tiêu mang theo, cậu quá đói rồi!
Miệng đầy đồ ăn, Lâm Thính nói năng lắp bắp, “Thẩm Tổng, anh biết khi nào Tùng Lam mới hồi phục không. Cũng không ổn nếu cậu ấy cứ về nhà họ Mai với bộ dạng này.”
“Cái này...”
Thẩm Chi Thu ngồi ở ghế phụ, quay người nhìn Mai Tùng Lam đang gác đầu hươu lên đùi Lâm Thính, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ bằng đôi mắt ngây thơ.
Thẩm Chi Thu nhìn về phía Lãnh Hàn Tiêu.
Lãnh Hàn Tiêu ngước mắt lên, đưa gói đồ ăn vặt vừa bóc dở cho anh, “Sao?”
Thẩm Chi Thu: “Anh có mang thuốc ức chế Alpha không?”
Lãnh Hàn Tiêu là một Alpha đỉnh cấp, cấp bậc của Mai Tùng Lam cũng không thấp, thuốc ức chế Alpha thông thường có thể dùng chung.
Lãnh Hàn Tiêu nghiêng người qua bên cạnh Thẩm Chi Thu. Cạnh ghế phụ có một hộp đựng đồ bí mật.
Anh xoay chốt mở nắp hộp, bên trong là một ống thuốc ức chế Alpha quân dụng mới tinh, “Chắc là chưa quá hạn.”
Thẩm Chi Thu lần đầu tiên tiếp xúc với loại thuốc ức chế Alpha quân dụng này. Anh cầm một ống kiểm tra ngày hết hạn. May mắn, còn thiếu một tháng nữa mới hết hạn.
Anh đưa cho Lâm Thính, bảo cậu tiêm cho Mai Tùng Lam. Sau khi xem bản hướng dẫn sử dụng, loại ức chế này là loại cường hiệu, “Nếu không có gì bất ngờ, Mai Tùng Lam sẽ khôi phục nhân dạng vào sáng mai. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là kỳ mẫn cảm của cậu ấy đã kết thúc, vẫn cần phải sử dụng thuốc ức chế Alpha để kiểm soát.”
Lâm Thính nghe hiểu nửa vời, gật đầu, tỏ vẻ mình đã nghe rõ, rồi đối diện với đôi mắt hươu ướt át, linh động của Mai Tùng Lam.
Bên trong xe địa hình kín bưng, cách biệt mọi tiếng động bên ngoài, trở nên yên tĩnh.
Đôi tai hươu thỉnh thoảng nhúc nhích một chút. Mai Tùng Lam nhắm mắt, gục đầu vào lòng Lâm Thính bất động. Lâm Thính ôm lấy ghế ngủ thiếp đi.
Thẩm Chi Thu cứ vài phút lại muốn quay ra ghế sau nhìn một cái, trong lòng ngứa ngáy. Anh thu hồi tầm mắt, vô tình bắt gặp ánh mắt thấu hiểu của Lãnh Hàn Tiêu, anh thấy hơi không tự nhiên.
Hoàn cảnh này không tiện nói chuyện, sẽ làm phiền người đang ngủ.
Điện thoại của Thẩm Chi Thu nhận được một tin nhắn.
Muộn thế này rồi, ai lại nhắn tin cho anh?
Thẩm Chi Thu vuốt mở màn hình điện thoại. Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên làn da trắng lạnh của anh.
Lãnh Hàn Tiêu: Muốn chụp ảnh à?
Thẩm Chi Thu im lặng nhìn tin nhắn này.
Giây tiếp theo, Lãnh Hàn Tiêu lại gửi tới một tin nhắn.
Là một bức ảnh.
Thẩm Chi Thu nhấp vào phóng to xem, đó là trang chủ tài khoản vogue của Lãnh Hàn Tiêu.
Lãnh Hàn Tiêu: Thêm tôi đi, tôi sẽ chia sẻ ảnh cho cậu.
Thẩm Chi Thu: ...
Thẩm Chi Thu không hề hiếm lạ mấy chuyện này.
Dù sao thì Thẩm Chi Thu vẫn thêm tài khoản vogue của Lãnh Hàn Tiêu. Ảnh đại diện là một loài chim rất oai vệ, anh không biết là chim gì.
Thẩm Chi Thu: Ảnh đâu?
Lãnh Hàn Tiêu gửi tới một tập album, toàn bộ đều là những bức ảnh chụp được lúc đi bắt Mai Tùng Lam: hươu nhảy lên, chạy vội, ăn cỏ và cả biểu hiện phản kháng khi bị tin tức tố Alpha khác áp chế—những tư liệu sống vô cùng thích hợp cho việc nghiên cứu.
Thẩm Chi Thu cảm thấy hơi thỏa mãn trong lòng, gửi lại một tin nhắn, “Cảm ơn.”
Điện thoại tắt màn hình, Thẩm Chi Thu nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Chỗ ghế lái chính truyền đến động tĩnh.
Anh không mở mắt, Lãnh Hàn Tiêu đắp cho anh một chiếc chăn lông. Chiếc chăn mềm mại, ấm áp. Sau đó, phanh—anh ta đóng cửa xe đi ra ngoài. Động tác đóng cửa xe rất nhẹ.
Thẩm Chi Thu mở mắt, ngoài cửa sổ xe, Lãnh Hàn Tiêu đi vào bụi cỏ bên cạnh, ngồi bệt xuống đất, đè bẹp một mảng cỏ xanh rồi nằm xuống.
Lãnh Hàn Tiêu định cứ thế nằm ngoài trời tạm bợ qua đêm sao?
Hai phút sau, Lãnh Hàn Tiêu nghe thấy có người đi theo con đường mòn anh đã dẫm ra. Anh mở một mắt, nhìn rõ người đến rồi lại nhắm mắt lại, dịch người sang một bên, không nói gì.
Thẩm Chi Thu khoác chăn lông đi ra. Nhìn thấy chỗ trống Lãnh Hàn Tiêu đã chừa cho mình, anh đi theo ngồi xuống, “Không ngủ trong xe à?”
Lãnh Hàn Tiêu chậm rãi thốt ra ba chữ, “Kỳ mẫn cảm.”
Kỳ mẫn cảm lần này của Mai Tùng Lam nghiêm trọng như vậy, Lãnh Hàn Tiêu ít nhiều cũng sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng không đến mức mất kiểm soát.
Chỉ là khó ngủ. Ở trong xe cũng được, nhưng bên cạnh còn có một Omega tương thích với anh, không thể mạo hiểm.
Thẩm Chi Thu nghĩ, Lãnh Hàn Tiêu nói cũng đúng, Mai Tùng Lam là một trường hợp không giống người thường, cậu ấy còn biến thành động vật.
“Cần thuốc ức chế không?” Thẩm Chi Thu mang theo một ống thuốc ức chế Alpha quân dụng khi đi ra.
Nghe thấy Lãnh Hàn Tiêu cười khẩy một tiếng, Thẩm Chi Thu chợt cảm thấy hành vi của mình vô cùng ngốc nghếch. Lãnh Hàn Tiêu là Alpha đỉnh cấp, khả năng tự kiểm soát mạnh đến đáng sợ.
Thẩm Chi Thu nghĩ, có lẽ là nhờ khoảng thời gian một tuần chung sống, anh cảm thấy mối quan hệ của mình với Lãnh Hàn Tiêu lập tức kéo gần lại không ít, không còn xa lạ, không còn câu nệ hay khách khí.
Kỳ thật Lãnh Hàn Tiêu vẫn có điểm khác biệt so với các Alpha khác, ít nhất anh ta là một Alpha đỉnh cấp có khả năng tự kiểm soát cực kỳ mạnh mẽ.
Trong bản hiệp nghị liên hôn mà chỉ có hai người họ biết, Thẩm Chi Thu yêu cầu Lãnh Hàn Tiêu không được can thiệp vào công việc của mình.
Nhưng Lãnh Hàn Tiêu lại âm thầm cung cấp rất nhiều điều khoản có lợi cho sự phát triển của công ty anh.
Đây là điều anh phát hiện ra sau khi tham vấn luật sư, và ấn tượng về vị Alpha đỉnh cấp này cũng được cải thiện.
Thông thường, Alpha sau khi kết hôn sẽ để ý đến việc Omega của mình làm việc bên ngoài.
Tính chiếm hữu của họ ngày càng nghiêm trọng. Dù hiện tượng này hiếm khi xuất hiện trong thời đại này, nhưng các Alpha trong lòng vẫn giữ ý kiến riêng, và yếu tố tự do thường trở thành ngòi nổ cho các cuộc ly hôn AO.
“Cảm ơn.” Thẩm Chi Thu siết chặt chăn lông, nhìn những đốm đom đóm bay múa nơi xa.
Lãnh Hàn Tiêu gối hai tay, mở mắt, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn Omega bên cạnh.
“Giúp đỡ vị hôn phu, là chuyện đương nhiên.”
Thẩm Chi Thu cười nhạt một chút, phong cảnh nơi đây thật đẹp.
“Nằm xuống thử xem.” Lãnh Hàn Tiêu đề nghị.
Thẩm Chi Thu khó hiểu. Lãnh Hàn Tiêu nhẹ nhàng kéo góc áo anh một chút. Anh theo lực đạo nằm xuống, thần sắc khẽ run. Trên bầu trời, là một biển sao vô tận.
Bản đồ tinh tú bí ẩn, mỹ lệ phản chiếu trong đôi mắt Thẩm Chi Thu. Gió nhẹ phớt qua bụi cỏ, phát ra tiếng sàn sạt êm tai, hòa cùng hơi thở nhẹ nhàng của anh. Khung cảnh này đẹp đến rung động lòng người.
“Đẹp quá.” Thẩm Chi Thu buông một tiếng cảm thán.
Lãnh Hàn Tiêu liếc nhìn Thẩm Chi Thu, “Cậu biết rất nhiều kiến thức về tin tức tố à?”
“Đương nhiên, tôi là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành Tin tức tố tuyến thể. Anh phải tin tưởng sức mạnh của tin tức tố. Nó là chìa khóa cho sự kết hợp AO, là ước số cho sự hòa thuận xã hội, là tài sản vô hình có sức mạnh.”
Khi nói đến chuyên môn, đôi mắt Thẩm Chi Thu dường như phát ra ánh sáng rực rỡ.
Lãnh Hàn Tiêu không trực tiếp nói cho Thẩm Chi Thu biết dáng vẻ này của anh đặc biệt hấp dẫn mình, anh chỉ quan tâm một chuyện khác.
“Quan trọng như vậy, sự kết hợp AO chẳng lẽ không phải vì tình yêu sao?”
Thẩm Chi Thu và Lãnh Hàn Tiêu là quan hệ hợp tác, nên anh không kiêng dè nói những điều này.
Anh chăm chú nhìn sao trời, “Anh không cảm thấy lý do AO ở bên nhau vì tình yêu là rất ngu xuẩn sao? Là tin tức tố. Bởi vì tin tức tố hấp dẫn, AO mới có kết quả ở bên nhau. Tôi từ đại học đã bắt đầu nghiên cứu về tin tức tố và tuyến thể. Tôi vô cùng tiếc nuối khi phải nói với anh rằng, tôi không tin AO ở bên nhau là vì tình yêu. Đương nhiên, đây chỉ là quan điểm của tôi.”
Lãnh Hàn Tiêu nhìn chăm chú vào sao trời, đáy mắt là sự lạnh lẽo không thể chạm tới.
Im lặng rất lâu, Thẩm Chi Thu tưởng anh sắp ngủ rồi, nhưng nửa ngày sau anh mới hỏi lại một câu, “Nếu, bây giờ xuất hiện một Alpha có độ phù hợp tin tức tố gần như mãn điểm với cậu, cậu sẽ chọn thế nào?”
Độ phù hợp gần như mãn điểm, vậy có nghĩa là kỳ mẫn cảm của Thẩm Chi Thu sẽ biến mất hoàn toàn, “Ừm... Không khó chọn, độ phù hợp càng cao, sự hòa hợp AO càng tốt.”
“Vậy theo lời cậu nói, có phải tôi coi như đã thất bại rồi không?”
“Cũng gần như vậy, nhưng trên thế giới có kỳ tích đó xảy ra là vô cùng hiếm, ai mà biết được.”
Thẩm Chi Thu đã ngủ rồi. Đáy mắt Lãnh Hàn Tiêu lạnh lẽo một mảng, nhìn Thẩm Chi Thu hơi co người lại tìm hơi ấm, ánh mắt anh tràn đầy cảm xúc cuộn trào. Cuối cùng anh ôm Thẩm Chi Thu vào lòng để che gió.
Tôi sẽ khiến cậu tin vào tình yêu, sẽ làm tan chảy tảng băng mang tên Thẩm Chi Thu này.
Quả đúng như lời Thẩm Chi Thu nói, sáng sớm, con hươu tên Mai Tùng Lam đã trình diễn một màn đại biến người sống ngay trong xe địa hình.
“Bốp!” Một cái tát vang dội đánh thức Thẩm Chi Thu đang ngủ trong bụi cỏ.
Thẩm Chi Thu được bọc kín mít, không hề cảm thấy lạnh.
Lãnh Hàn Tiêu ngậm một cọng cỏ, đang tìm kiếm đồ vật trong chiếc xe của Mai Tùng Lam.
Trong xe địa hình, Lâm Thính mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Mai Tùng Lam đang trong tình trạng khỏa thân, “Dựa, Mai Tùng Lam! Chơi lưu manh à, tỉnh dậy là hôn!”
Thẩm Chi Thu đột nhiên nằm im trở lại vào bụi cỏ. Tạm thời anh không nên qua đó thì hơn.
Lãnh Hàn Tiêu ném quần áo vào trong xe địa hình, gõ cửa, “Chuẩn bị về.”
Anh bước đến gọi Thẩm Chi Thu, nhìn thấy cậu bật dậy, loạng choạng hai cái vì mất thăng bằng, Lãnh Hàn Tiêu thuận tay khoác lấy vai cậu, “Đi thôi.”
Thẩm Chi Thu vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt lộ ra sự bất ngờ kinh ngạc.
“Sao thế?”
Thẩm Chi Thu trầm tư, “Có lẽ tôi cần anh cắn vào cổ một chút.”
