Suốt một tuần, Phó Tang Nhạc không nói với Liêu Dực Tu một câu nào.
Cả công ty trơ mắt nhìn ông chủ từ trước đến nay sấm rền gió cuốn của họ, giống như một cái đuôi bám riết theo Phó Tang Nhạc bưng trà rót nước.
Lúc đầu, các đồng nghiệp kinh ngạc đến mức cằm sắp rớt xuống đất, sau này thì có thể bình thản nhìn ông chủ lần thứ N bị cự tuyệt ngoài cửa.
Hôm nay là sinh nhật Lệ Lệ, Mạnh Tiêu đề nghị dẫn con bé đi công viên hải dương.
Liêu Dực Tu lập tức đề nghị tổ chức tiệc sinh nhật ở biệt thự.
Lời còn chưa nói xong đã bị Phó Tang Nhạc lạnh lùng cắt ngang: “Không cần, gia đình chúng tôi tự mình tổ chức.”
Phó Tang Nhạc cố ý nhấn mạnh ba chữ “gia đình”, khiến Liêu Dực Tu không thể nói gì.
Bị cự tuyệt, Liêu Dực Tu ủ rũ héo hon mà lùi một bước: “Vậy tôi đưa các cậu đến công viên hải dương.”
Phó Tang Nhạc không ngẩng đầu lên, trả lời câu “Tùy anh”, lười biếng đến mức không thèm bố thí thêm một từ nào.
Ở cổng công viên hải dương, Mạnh Tiêu đã chờ sẵn ở đó.
Lệ Lệ vừa thấy hắn liền hưng phấn nhào qua, thanh thúy gọi “Ca Ca”.
Liêu Dực Tu đứng cách đó không xa, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự đắc ý ấu trĩ. Cái gọi là xưng hô gì đây? Lệ Lệ còn gọi anh là “Ba Ba”, mặc dù xưng hô này là do anh vừa lừa vừa gạt mới có được.
Liêu Dực Tu gượng ép nở một nụ cười, khi đưa chiếc ba lô nhỏ của Lệ Lệ cho Mạnh Tiêu, anh rộng lượng nói: “Chơi vui vẻ nhé.”
Mạnh Tiêu rõ ràng co rúm lại một chút khi nhận ba lô, ánh mắt vô thức liếc về phía Phó Tang Nhạc. Hắn rõ ràng vẫn sợ Liêu Dực Tu: “Anh... Chúng ta vào thôi.”
Lệ Lệ đột nhiên chạy tới túm lấy góc áo Liêu Dực Tu, ngước khuôn mặt nhỏ mắt trông mong nhìn anh.
Trong lòng Liêu Dực Tu mềm nhũn, thiếu chút nữa không nhịn được bế con bé lên hôn hai cái.
Đứa nhỏ này quả nhiên không uổng công mình thương yêu.
Anh ngồi xổm xuống xoa tóc con bé, khóe miệng cười căng cứng có chút miễn cưỡng: “Các con đi chơi đi... Ta ở bên ngoài chờ các con.”
Khi đứng dậy, anh cố ý đi rất chậm, bóng lưng kéo dài dưới ánh mặt trời thành một cái bóng thật dài.
Anh đi được vài bước lại phải quay đầu nhìn lại, bộ dạng thê lương đến tột cùng, chỉ mong Phó Tang Nhạc có thể lên tiếng bảo anh đi cùng.
Mạnh Tiêu đứng tại chỗ, khóe miệng giật giật.
Ai ngờ chờ Liêu Dực Tu lại lần nữa quay đầu lại, cả ba người đã biến mất.
________________________________________
Lệ Lệ mới vào công viên hải dương còn thường xuyên gọi “Ba Ba”, nhưng rất nhanh đã bị những cá cảnh nhiệt đới năm màu rực rỡ hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.
Mạnh Tiêu nhìn cô bé nhỏ đang áp vào mặt kính, quay đầu thì thầm với Phó Tang Nhạc: “Hắn đối xử với Lệ Lệ khá tốt nhỉ, con bé rất quấn hắn.”
Phó Tang Nhạc không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Quả thật Liêu Dực Tu rất tốt với Lệ Lệ.
Phó Tang Nhạc không hiểu trên đời này sao lại có người chậm chạp đến thế. Cậu cảm thấy mình đã hở ra trăm ngàn chỗ, mà Liêu Dực Tu lại vẫn chưa hề nhận ra Lệ Lệ là con gái anh.
Phó Tang Nhạc: “Cái người đó... Tôi đôi khi thật sự không hiểu anh ta nghĩ gì.”
Mạnh Tiêu nhìn Phó Tang Nhạc nói: “Anh à, anh kỳ thật căn bản là chưa quên hắn.”
Mạnh Tiêu đột nhiên nhớ tới một ngày nọ mấy năm trước về nhà, thoáng nhìn thấy một tờ thông báo bị vò nhàu trong thùng rác.
Hắn tò mò nhặt lên mở ra, trên giấy trắng mực đen viết cả khu chung cư họ thuê trọ đều bị Tập đoàn Liêu thị thu mua.
Lúc đó, chủ nhà cười không ngậm được miệng, vung tay lên miễn cho họ một năm tiền thuê, sau đó tiền thuê hàng tháng cũng thấp đến mức không giống giá thị trường của khu vực này.
Sau đó, khu chung cư cũ kỹ này như bị làm phép, các cửa hàng tiện lợi bình dân, siêu thị thực phẩm tươi sống, chuỗi nhà thuốc liên tiếp được mở ra, liên quan đến ăn, mặc, ở, đi lại.
Không biết là tên nhà giàu phá của nào đã đổ tiền vào.
Nhà trẻ mới xây ở góc phố được sơn tường ngoài sáng sủa nhiều màu sắc, ngay cả trạm giao thông công cộng cũng được tân trang lại.
Mạnh Tiêu không tin trên đời này lại có nhiều sự trùng hợp đến vậy.
“Anh à,” Mạnh Tiêu mở lời: “Khoảng thời gian trước em đã tìm chủ nhà hỏi thăm rồi.”
Hắn lấy điện thoại ra, mở file ghi âm: “Anh nghe cái này.”
Giọng chủ nhà trong ghi âm rõ ràng lạ thường: “... Liêu tổng tự mình tới, nói không được tăng tiền thuê, đặc biệt là mấy người (Phó Tang Nhạc và Mạnh Tiêu), vốn dĩ muốn tôi miễn luôn, tôi nghĩ cậu và tiểu Phó nhất định sẽ cảm thấy không đúng... Hắn còn nói muốn xây dựng cái gọi là công trình công cộng ở khu vực này, những cửa hàng kia đều là hắn đầu tư...”
Phó Tang Nhạc đáng lẽ nên nghĩ đến rồi. Những sự xuất hiện kia không hề là trùng hợp.
Mấy năm nay cái gọi là “vận may tốt” có chủ nhà lâu lâu lại đến quan tâm tình trạng nhà cửa, đơn đặt hàng online vĩnh viễn ổn định đến mức kỳ lạ, ngay cả những việc vặt trong cuộc sống vốn nên gây sốt ruột, cuối cùng đều không thể hiểu được trở nên thuận lợi.
Đằng sau sự trôi chảy bất thường này, rõ ràng là có người đã rút sạch mọi gai góc từ trước.
Ngay cả những ngày tháng bình yên mà cậu cho rằng mình cuối cùng đã bước ra được, hóa ra đều được tẩm bằng sự thận trọng của một người khác.
Trong đường hầm pha lê, một đàn cá bạc chợt bơi qua, vẽ nên quỹ đạo lấp lánh trong làn nước gợn sóng.
Và lúc này, Liêu Dực Tu đang nắm chặt tờ bản đồ công viên hải dương nhàu nát, lén lút trốn sau mô hình san hô khổng lồ.
Anh nhìn chằm chằm bộ ba hòa thuận vui vẻ cách đó không xa, theo bản năng sờ vào hộp thuốc trong túi. Anh ngẩng đầu thấy biển cấm hút thuốc bắt mắt trên tường, lại bực bội rụt tay về.
Đột nhiên, Mạnh Tiêu quay đầu nhìn xung quanh một chút, ghé sát vào tai Phó Tang Nhạc nói gì đó.
Phó Tang Nhạc cũng quay đầu lại theo, khiến Liêu Dực Tu sợ hãi thoắt một cái trốn ra sau cây cột. Chờ anh lại thăm dò ra thì, trên hành lang đã không còn một bóng người.
Liêu Dực Tu bóp tờ bản đồ trong tay đến nhăn nhúm, xoay vài vòng trong công viên hải dương rộng lớn cũng không tìm thấy họ.
Cuối cùng, anh ngồi xổm trong một góc hành lang, bất chấp châm một điếu thuốc. Trong làn khói lượn lờ, anh nhìn chằm chằm bóng mình trên mặt đất, rất giống một kẻ lang thang bị bỏ rơi.
Anh nghĩ lại, không khỏi cảm thấy tủi thân.
Đột nhiên, sau lưng bị người ta vỗ nhẹ một cái. Liêu Dực Tu quay đầu lại đột ngột, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Lệ Lệ.
Cô bé trên đầu đeo lệch chiếc bờm chim cánh cụt, trong tay giơ hai cây kem. Không đợi anh phản ứng, một cây đã được nhét vào tay anh.
Phó Tang Nhạc đứng cách đó vài bước, khóe miệng hơi co giật: “Ngốc c.h.ế.t đi được, trốn cũng không biết trốn, vừa quay đầu lại đã thấy anh lén lút.”
Liêu Dực Tu nắm cây kem, ánh mắt đảo qua bốn phía, không có bóng dáng của người họ Mạnh kia.
Chỉ trước đó không lâu, Mạnh Tiêu đã chuyển giao quà sinh nhật cho Lệ Lệ qua tay anh, rồi nói nhỏ với Phó Tang Nhạc: “Anh à, hay em rút trước đi. Tên họ Liêu kia rõ ràng không ưa em, vừa rồi còn dùng tin tức tố áp em đến khó thở. Hơn nữa... hắn hẳn là cũng rất muốn ở bên con gái trong ngày sinh nhật.”
