NỬA ĐÊM LƯỚT DIỄN ĐÀN TRƯỜNG, KHÔNG NGỜ BẠN CÙNG PHÒNG HIỂU LẦM TÔI THẦM MẾN CẬU ẤY

Chương 13

Trên điện thoại là tin nhắn của Tô Dương, cậu ấy gửi ảnh chụp màn hình bài đăng:

【Anh Trì viết bài đăng như viết nhật ký thế?】

Tôi: 「...」

【Tô Dương: Không phải, chuyện mà hai cậu dây dưa hơn một tháng rồi, cậu hôn cậu ấy một cái là giải quyết được rồi mà?!!】

【Tôi: ...Cút đi!!】

【Tô Dương: Cậu dỗ cậu ấy đi! Nhìn bài đăng ảnh hưởng đến việc ôn bài của tôi rồi!】

Tôi tức đến bật cười: 【Cậu đang ở đâu, tôi qua tận nơi xin lỗi cậu.】

【Tô Dương: Không nói nữa, tôi làm đúng trung bình 13 câu điền từ vào chỗ trống... Hi hi!】

Tôi: 「...」

Tôi mặt không cảm xúc đóng WeChat lại, đập máy tính của Tống Trì xuống: "Không được không vui nữa."

Tống Trì sững lại, nhìn tôi không nói gì.

Tôi lấy tờ giấy ghi chú màu vàng quen thuộc ra khỏi túi bắt đầu viết.

Tống Trì như không chờ đợi được, ghé sát vào tay tôi nhìn.

"Đừng không vui nữa, cậu không vui tôi cũng khó chịu, tôi khó chịu thì không học vào, không học vào thì tôi thi không tốt! Làm sao tôi còn lên mặt với Tô Dương được!"

"Bán chiếc điện thoại đó đi chỉ là tôi thấy mình có thể đã làm điều thừa thãi, hôm qua chúng ta đã nói chuyện rồi mà? Cậu cũng biết tôi vì cậu mới đi gia sư mua, chứ không phải không muốn tặng cậu."

"Đừng không vui nữa, tôi đã mua mẫu mới nhất màu đen, hai chúng ta cùng dùng đồ đôi nhé?"

Tống Trì đọc xong khẽ nhíu mày, tôi biết cậu ấy muốn nói gì.

"Tiền mẹ cho, tôi nói với mẹ là để mua điện thoại cho người yêu tôi."

"Mẹ còn bảo tôi mua cho cậu cái tốt."

Tôi đẩy tờ giấy ghi chú qua rồi cúi đầu nhìn đề tiếng Anh như sách trời, tim đập thình thịch không ngừng.

Chỉ hai dòng chữ, Tống Trì cúi đầu nhìn rất lâu, tôi không kìm được quay đầu nhìn cậu ấy, liền thấy tai cậu ấy đỏ bừng.

Tống Trì dán tờ giấy ghi chú vào máy tính, kéo tôi đứng dậy ra khỏi thư viện.

Cả hai đều im lặng một cách khó hiểu, cúi đầu đi về phía trước, mặt nóng đến mức không cảm thấy gió lạnh.

Tay Tống Trì nắm cổ tay tôi không biết từ lúc nào đã trượt xuống lòng bàn tay, lồng vào các kẽ ngón tay tôi, đan chặt mười ngón với tôi.

"Cậu có thích tôi không?" Đang đi, Tống Trì đột nhiên mở lời.

Tôi: 「...」 "Thích." Chẳng lẽ những gì tôi vừa viết đều vô ích sao?

Tôi nhẹ nhàng kéo tay cậu ấy, bắt cậu ấy nhìn tôi: "Tống Trì, tôi thích cậu, đừng nghi ngờ."

Nói xong tôi không kìm được cúi đầu không dám nhìn cậu ấy.

Bị Tống Trì cười ôm vào lòng: "Sao mà đáng yêu thế hả Tiểu Đình."

Cậu ấy nhẹ nhàng mổ lên má tôi: "Dễ thương."

Lại mổ một cái: "Thật sự rất thích."

Lại mổ một cái: "Thích cậu, bảo bối."

Tôi không kìm được vùi mặt vào lòng cậu ấy: "Đủ rồi..."

Tống Trì cười ôm chặt tôi, nụ hôn ấm áp rơi xuống đỉnh tai tôi: "Tôi thật sự rất thích cậu."

Nghe tiếng tim cậu ấy đập dồn dập dần dần trùng với nhịp tim tôi, tôi ngẩng đầu lên hôn mạnh lên môi cậu ấy: "Tôi cũng vậy."

(Hết chính văn)

back top