Ngày hôm sau.
Ngục tốt ở Thiên lao tìm đến ta.
Nói Niệm An muốn gặp ta một lần.
Ta đương nhiên là phi như ngựa chạy mà đi.
Trong phòng giam u ám, Niệm An sành điệu như vậy, ngồi trên đống cỏ khô cũng không giảm bớt phong hoa.
Ta bước đến, chọc chọc vào mặt hắn.
「Niệm An, đừng giả vờ nữa.」
Ta tuyệt đối không ngờ, ta khẽ chọc một cái, Niệm An liền ngã xuống.
Ngu độn như ta, cũng nhận ra một tia không đúng.
「Niệm An? Niệm An?」
Ta lay lắc thân thể Niệm An, nhưng hắn không có một chút phản ứng nào.
Cho đến khi ta đưa tay đặt dưới mũi hắn.
Niệm An c.h.ế.t rồi!
Ta kinh hãi ngã ngồi xuống đất, sau đó không thể tin được mà lay Niệm An.
「Niệm An, ngươi đừng dọa ta, ngươi mau tỉnh dậy đi, sau này ta nghe lời ngươi, ngươi bảo ta làm gì cũng được, ngươi đừng dọa ta!」
Ta nức nở gọi tên hắn.
Nhưng Niệm An sẽ không bao giờ đáp lời ta nữa.
Khóc mãi, ta nghĩ đến lời Hoàng huynh uy h.i.ế.p ta đêm qua.
Nhất định là hắn đã hại Niệm An.
Ta không biết mình bị làm sao, một mạch xông thẳng đến Chính Đức Điện.
Bất chấp các đại thần đang nghị sự, ta chỉ vào Hoàng huynh trên long ỷ mà mắng.
「Quân Dao ngươi là hỗn đản! Tại sao phải g.i.ế.c Niệm An? Ngươi có chuyện gì thì xông vào ta đây! Dựa vào đâu mà g.i.ế.c hắn!」
Mẫu phi ta mất sớm, để tránh tranh chấp Hoàng vị…
Ta mười tuổi đã đến Vân Châu.
Suốt ngần ấy năm, chỉ có Niệm An quan tâm ta.
Tuy hắn lải nhải, còn xúi giục ta tạo phản.
Nhưng trên đời này, người quan tâm ta chỉ còn lại mình hắn.
Ta như một đứa trẻ, ngồi trên Đại Điện sụt sùi.
Tể tướng giận dữ chỉ trích ta: 「Tiêu Dao Vương! Ngươi sao có thể phóng túng vô lễ như vậy!」
Lúc này, Quân Dao mở lời.
「Mục An, ngươi dưới phạm thượng, đáng tội gì?」
Quân Dao lạnh giọng quát, khiến bách quan đều phủ phục dưới đất.
Ta ngạnh cổ nói: 「Ngươi là Hoàng thượng, muốn làm gì thì làm, g.i.ế.c ta cũng chỉ là một lời nói, ta không sợ chết! Ngươi đến đây!」
Tể tướng sợ hãi đến mức chạy đến bịt miệng ta.
「Tổ tông ơi, ngươi đừng nói nữa!」
Quân Dao sau bức rèm pha lê cười lạnh một tiếng.
「Tiêu Dao Vương không biết lễ nghi như vậy, giam vào Trường Xuân Cung, Trẫm muốn thay Phụ hoàng dạy dỗ ngươi cho tốt!」
Ta lau nước mắt, khiêu khích nhìn về phía Quân Dao.
Lại không ngờ ngây người ngay tại chỗ.
Vị Hoàng huynh này của ta sao lại giống Niệm An như đúc!
