NHẬN RA MÌNH LÀ THIẾU GIA GIẢ PHÁO HÔI, TÔI LỪA THIẾU GIA THẬT LÊN GIƯỜNG

Chương 4

Trong phòng ăn, ba, mẹ và Giang Thần Uyên đã ngồi vào bàn.

"Tiểu Triệt, sao hôm nay con dậy muộn thế?"

Tôi gượng cười: "Hôm qua con ngủ hơi muộn, nên hơi mệt ạ."

Không ngờ mẹ vừa nghe xong, lập tức lo lắng.

"Mẹ sẽ gọi bác sĩ đến ngay!"

"Không cần, không cần!" Tôi vội vàng xua tay, "Con thực sự không sao."

Tôi ra sức ngăn cản, nhưng mẹ vẫn đầy vẻ không yên tâm.

Sự quan tâm của gia đình khiến mắt tôi cay xè.

Giá như tôi thực sự là con của họ, thì tốt biết mấy?

Đáng tiếc, cuối cùng tôi cũng chỉ là một kẻ giả mạo.

Sắp xếp lại cảm xúc, tôi tùy tiện gắp một đũa rau cho vào miệng.

"Tiểu Triệt," mẹ lại lên tiếng, "Hay là cứ để bác sĩ đến khám một chuyến?"

"Thật sự không cần mà!"

Bộ dạng tôi có vẻ gì đó không ổn sao?

Giang Thần Uyên cũng đầy lo lắng: "Tiểu Triệt, không phải em chỉ ăn bào ngư Nhật Bản vận chuyển bằng đường hàng không thôi sao?"

Tôi hiểu ra rồi.

Đúng là tôi thường ngày quen ăn bào ngư vận chuyển bằng đường hàng không, miệng rất kén ăn.

Thảo nào họ lại nghĩ tôi bị bệnh.

Tôi cười gượng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.

"Chỉ là đột nhiên em thấy, món này cũng khá ngon!"

Nếu Cố Diên Chu đuổi tôi đi, e rằng sau này sẽ không còn cơ hội ăn những món ngon như thế này nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui, bỗng dưng thấy hơi tủi thân, tôi vội vàng gắp thêm một miếng lớn.

Mặc kệ tương lai thế nào, bây giờ ăn thêm một chút, vẫn là đúng đắn!

 

 

back top