Người đã bỏ thuốc Phó Từ Diễm là Tô Úc Thu.
Cậu ta dùng liều lượng thật sự rất mạnh, eo tôi suýt nữa thì hỏng rồi, nằm bẹp hai ngày vẫn chưa hồi phục.
Xảy ra chuyện này, nhà họ Phó trực tiếp đưa Tô Úc Thu vào tù, cắt đứt khả năng cậu ta gây họa lần nữa.
Bây giờ cho dù Tô Úc Thu có lại gần, Phó Từ Diễm cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi kịch bản nữa.
Cũng vì vậy mà Tô Úc Thu không đạt được mục đích.
Giờ đây diễn biến câu chuyện đã hoàn toàn khác so với nguyên tác.
Giống như tiểu tinh linh đã nói, những người đã thức tỉnh ý thức cá nhân sẽ không còn bị kịch bản kiểm soát nữa, mà sẽ sống một cuộc đời tùy tâm sở dục.
Hôm nay, Phó Từ Diễm hẹn tôi đi ăn.
Hắn còn tỏ ra bí ẩn, nói rằng có chuyện giữa chúng tôi cần phải nói rõ.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một chuyện.
Chẳng lẽ hắn định chia tay với tôi?
Dù sao ban đầu hắn đề nghị ở bên nhau là để thoát khỏi sự kiểm soát của kịch bản.
Nhưng nghĩ lại thì thấy không thể nào.
Sau hôm đó, người này dính lấy tôi như nghiện vậy.
Tình cảm gần đây của chúng tôi cũng khá ổn định, ngọt ngào, không có cãi vã lớn.
Nếu hắn thực sự đòi chia tay... thì tôi nhất định sẽ ám lấy hắn như ma quỷ.
Đừng hòng!
Ôm tâm trạng như vậy, tôi ngờ vực đi đến chỗ hẹn.
Nhà hàng trên tầng thượng như một hòn đảo tráng lệ lơ lửng trên trần gian, thành phố ngoài cửa sổ giống như một dòng sông sao bị đóng khung.
Phó Từ Diễm đã bao trọn cả nhà hàng.
Khung cảnh đẹp như vậy, giờ đây chỉ có hai chúng tôi cùng tận hưởng.
"Tôi nợ cậu một lời tỏ tình chính thức."
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Tôi quay người nhìn hắn.
Vẻ mặt Phó Từ Diễm dịu dàng đến khó tin, trong mắt như có một vũng nước trong suốt lay động.
"Triệt Triệt, tôi thích cậu. Chúng ta ở bên nhau nhé?"
Bên ngoài cửa sổ sát đất, từng chùm pháo hoa đột nhiên bay lên, nổ tung trên bầu trời đêm, nở rộ thành những đóa hoa rực rỡ.
Chiếu sáng khuôn mặt đẹp trai của Phó Từ Diễm chập chờn sáng tối.
Rõ ràng đã ở bên nhau lâu như vậy.
Nhưng tôi vẫn không thể kìm nén được cảm giác rung động vô hạn lúc này.
Đáy lòng ngọt ngào như được bọc trong mật.
Tôi mỉm cười gật đầu: "Ừm!"
Rồi nhào vào lòng hắn.
Hai người ôm lấy nhau với lực như muốn hòa vào m.á.u thịt của đối phương.
Pháo hoa tàn hết, bên ngoài cửa sổ trở lại với màn đêm tĩnh mịch sâu thẳm.
Ánh trăng trong trẻo rải xuống người chúng tôi.
Mọi thứ đều thật hoàn hảo.
—Hết—
