NGƯỜI CHỒNG NGỐC CỦA NHÀ THỢ SĂN

Chap 47

Chương 47: Sư Huynh, Ta Sai Rồi

 

Về đến nhà sau, Lâm Tĩnh vẫn chưa trở về, Liễu Lả Lướt liền bắt đầu dọn dẹp nhà cửa và thử làm những kiểu điểm tâm mới.

Không biết qua bao lâu, Lâm Tĩnh rốt cuộc cũng đã trở lại.

Người còn chưa vào cửa thì giọng nói vui vẻ lớn tiếng đã phi thẳng vào sân.

“Chị Lả Lướt, em đã về rồi ~”

Vừa dứt lời, Lâm Tĩnh liền dắt con la gầy trơ xương kia đi vào sân. Nàng hướng về phía nhà bếp, giơ cao tờ giấy dầu trong tay.

Kêu lên: “Mau ra đây, xem em mua gì cho chị này.”

Liễu Lả Lướt đầy ý cười bước ra, từ xa đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc.

Lâm Tĩnh mở giấy dầu ra, bên trong là bánh mè chiên đường đã nguội.

Đó là loại bánh rán Liễu Lả Lướt thích ăn nhất.

“Sao ngươi biết ta thích ăn cái này?” Liễu Lả Lướt có chút kỳ lạ.

“À, lần trước thấy chị đi ngang qua cứ nhìn chằm chằm cái quán nhỏ kia mấy lần, cho nên em nghĩ có phải chị thích không.”

Lâm Tĩnh nói như vậy, nhưng biểu cảm lại hơi mất tự nhiên, đứng dậy đi buộc con la vào góc.

Nhà Lâm Tĩnh không nuôi gia cầm, cho nên không có chuồng. Chỗ con la đứng là dùng mấy cây gậy gỗ đơn giản vây lại để tránh nó ăn cỏ lung tung.

Liễu Lả Lướt cúi đầu, cười thầm, nhìn bóng lưng Lâm Tĩnh cảm ơn: “Cảm ơn ngươi!”

Lâm Tĩnh khoát tay ý bảo, chuyện nhỏ thôi.

“Ngươi không phải nói đi bán con la này sao?”

Liễu Lả Lướt lúc này mới nhớ ra chuyện đó. Buổi sáng trước khi Lâm Tĩnh xuất phát, cố ý dắt con la đi, nói là phải bán nó, bởi vì con la này ăn quá khỏe, lương thực trong nhà không nhiều, lại cảm thấy nuôi thứ này vừa không cày ruộng được lại không kiếm được tiền, cho nên mới định kéo đi bán.

“Ngươi vừa nhắc chuyện này là ta lại tức muốn chết…”

Lâm Tĩnh buộc dây thừng xong vỗ vỗ tay, đi tới ngồi phịch xuống bên cạnh bàn đá trước mặt Liễu Lả Lướt, hùng hồn kể hết sự tình đã xảy ra.

Nói tóm lại là: Lâm Tĩnh bán con la với giá năm lượng bạc cho người ta, nhưng thấy tiền bạc sắp trao tay thì nó lại đá hậu chạy mất, chạy theo hướng về thôn Lâm Gia.

Lâm Tĩnh đuổi theo nửa ngày mới khó khăn lắm đuổi kịp, vốn định kéo về lại, nhưng chân con la như mọc rễ, sống chết không nhúc nhích.

Thế là, Lâm Tĩnh đành phải xám xịt trở về nhà.

Sau khi kể xong, nàng còn trừng mắt nhìn con la đang ăn ngấu nghiến cỏ, chửi mắng: “Ăn, ăn, ăn! Chỉ biết ăn, không sợ chết nghẹn à, quỷ chết đói đầu thai!”

Con la đang ăn ngon lành luôn cảm thấy có cái gì đó đang theo dõi mình, vừa ngẩng đầu lên liền đón nhận màn mắng chửi của chủ nhân.

Nhưng rõ ràng con la không nghe hiểu, ngẩng đầu lên lắc lắc về phía Lâm Tĩnh, mắt tròn xoe, như thể đang hỏi: Kêu ta sao?


Cả một buổi chiều mọi người đều bận rộn, Lâm Thanh An cũng ngủ một giấc trưa thoải mái, A Mãnh và Bách Phúc cũng nhanh chóng tỉnh lại.

Lâm Thanh An muốn đi xem ngoài ruộng có thể giúp gì không, nhưng nghĩ lại đi cũng chẳng giúp được gì, nước cần tưới đều đã tưới. Trần Nguyệt Đào cũng không biết khi nào đã đi ra ruộng, cho nên Lâm Thanh An liền nghĩ ra một cách.

“Từ từ thôi nha, đặc biệt là ngươi, Bách Phúc.” Lâm Thanh An buộc một túi nước suối linh thiêng nhỏ lên lưng Bách Phúc, còn A Mãnh lúc này đã chạy lần thứ hai rồi.

Bách Phúc chở trên lưng, A Mãnh cắp bằng móng vuốt. Nước suối linh thiêng được vận chuyển đến mảnh đất mới trồng khoai tây và khoai lang bằng một cách hợp lý mà kỳ dị.

Lâm Thanh An biết, có nước suối linh thiêng giúp đỡ, cho dù trồng không tốt cũng sẽ không quá tệ.

Vận chuyển chuyến cuối cùng thì Bách Phúc mệt đến thè lưỡi dài, thở hồng hộc không ngừng. Nước dãi theo lưỡi và khóe miệng chảy ra ngoài.

Lâm Thanh An đè nó lại: “Ngươi nghỉ ngơi cho ta! Xem xem mệt thành chó rồi.”

Bách Phúc: Anh không nhìn xem ta là gì sao?

Lâm Thanh An cũng phản ứng lại, đánh mạnh một cái lên mông nó, cảnh cáo: “Ngươi mà không nghe lời nữa, thì ta sẽ kêu lão đại A Mãnh nhà ngươi không thèm để ý đến ngươi, về sau chó khác bắt nạt cũng không cho nó giúp!”

“Gâu gâu gâu ~” Bách Phúc sủa mạnh vài tiếng vốn định làm oai, nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng thấy có lý, vẫn ngoan ngoãn nằm rạp xuống đất nhận thua.

Lâm Thanh An cười đắc ý: “Mày á, ta còn trị không được mày!”

A Mãnh đang chuẩn bị cắp thùng nước cất cánh chậm rãi nhìn Lâm Thanh An: “Nó có thể mệt thành chó hay không ta không biết, nhưng nếu bay thêm hai chuyến nữa ta rất có khả năng bị ngươi tra tấn thành chó.”

“Ha ha ha ~” Đầu óc Lâm Thanh An nháy mắt liền có hình ảnh, nghĩ đến chú chim ưng thân chó trong đầu, cười xấu xa trêu chọc.

“Thế này chẳng phải tốt sao? Các ngươi cả ngày thân thiết quấn quýt, ngay cả ngủ cũng phải bò lên bụng người ta, nếu có thể đổi giống loài thì cũng coi như là thành toàn cho chim ưng.”

Lâm Thanh An vừa nói xong, A Mãnh đột nhiên cất cánh, cánh lướt qua da đầu hắn. Ngẩng đầu lên liền thấy A Mãnh nghiêng thùng nước đang móc ở móng vuốt.

Xoạt!

May mà Lâm Thanh An tránh kịp thời, dòng nước đáng lẽ phải xối thẳng vào đầu khiến hắn ướt như gà rơi vào nồi canh thì lại chảy dọc xuống cánh tay phải.

Cảm giác lạnh lẽo nháy mắt dán vào quần áo chui vào da thịt, cái này thì hoàn toàn tỉnh táo.

A Mãnh ra vẻ thâm trầm, thu lại giọng để giáo huấn hắn.

“Anh Năm nhà ngươi chiều chuộng ngươi ta không quen, ta là sư huynh ngươi, là trưởng bối, không phân rõ lớn nhỏ sao?” Nói xong liền sải cánh, ngửa đầu ưỡn ngực kiêu ngạo mà bay đi.

Lâm Thanh An cũng ý thức được mình đã lỡ lời, trò đùa này quá trớn thật, vội vàng xin lỗi đối với bóng lưng A Mãnh đi xa.

“Sư huynh thực xin lỗi, ta sai rồi.”

Nhưng người ta A Mãnh ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại.

Xong rồi, Lâm Thanh An thầm nghĩ.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, ngày thường họ cũng tùy ý đùa giỡn nhau, gần đây A Mãnh không những không sinh động như vậy, còn thường xuyên chạy vào túi, ngẩn ngơ cả ngày.

Thấy Lâm Thanh An đăm chiêu suy nghĩ, Bách Phúc là người chứng kiến duy nhất có chút lo lắng, đang định tiến lên xem có chuyện gì thì thấy Lâm Thanh An đột nhiên quay người nhìn chằm chằm về phía nó.

Bách Phúc vừa mới vươn một móng vuốt liền hoảng sợ, nó nhìn tròng mắt đảo qua đảo lại của Lâm Thanh An, cảnh giác mà rụt về sau.

Dường như không phải là điềm báo tốt.

Lâm Thanh An ghé sát Bách Phúc, hỏi: “Ngươi có biết lão đại nhà ngươi bị làm sao không?”

Bách Phúc: …

Lâm Thanh An: Nó có phải gặp phải chuyện gì không?

Bách Phúc: …

Trầm mặc là vàng.

Hỏi rất nhiều lần, Bách Phúc vẫn giữ thái độ lạnh lùng. Thôi, Lâm Thanh An cảm thấy vẫn nên tự mình hỏi đi.

Bách Phúc: Là lạnh lùng sao? Nghe có vẻ hay đấy!

Trời sắp tối thì Trần Canh Năm và Trần Nguyệt Đào khiêng cuốc trở về. Chuyện khoai tây cũng coi như hoàn thành nửa đoạn đầu.

Lâm Thanh An và những người khác không bao cơm tối, trả thêm cho họ mấy đồng tiền. Không phải tiếc tiền, là vì Trần Nguyệt Đào xuống ruộng, hắn không muốn nấu cơm. Nếu chỉ làm cho người một nhà ăn thì đơn giản, còn làm cho nhiều người ăn thì chỉ có thể lấy thức ăn chế biến sẵn ra, lại sợ xảy ra biến cố gì, cho nên chỉ có thể làm theo cách này.

Bất quá đây cũng là chuyện thường. Phần lớn dân làng đều không bao cơm tối, nhưng không có tiền công phụ.

So với ăn uống thả ga một bữa, họ càng cần tiền công, có tiền có thể mua sắm cho con cái, còn bữa ăn là người một nhà ăn, như vậy mới vững tâm.

Mệt nhọc một ngày, mọi người đều ăn rất ngon, chỉ có A Mãnh có chút uể oải.

Lâm Thanh An cảm thấy không ổn, chẳng lẽ thật sự là câu nói kia của mình chọc nó tức giận?

Hắn nghĩ ăn cơm xong sẽ đi tìm A Mãnh xin lỗi, nhưng họ còn chưa ăn xong thì A Mãnh đã tự mình vào bách bảo túi.

Trần Canh Năm nhận thấy một chút bất thường, nhìn vẻ mặt buồn bã của Lâm Thanh An, cũng lo lắng theo.

“Em đi xem A Mãnh đi, anh thấy nó hình như không vui.” Hai người nằm trên giường, Trần Canh Năm nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Thanh An nói.

Lâm Thanh An thở dài sâu sắc, lắc đầu nói: “Vô dụng, em vừa đi tìm nó, chẳng nói gì cả. Em xin lỗi dỗ dành nó cũng không có tác dụng, chỉ nhắm mắt ngồi thiền.”

Lâm Thanh An trong lòng rất khổ sở. A Mãnh là sư huynh hắn cũng là mối liên hệ duy nhất từ kiếp trước, nhìn nó như vậy thật sự rất hụt hẫng.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Thanh An đỏ mắt vì hối lỗi.

Trần Canh Năm cảm nhận được nỗi buồn của hắn, ôm chặt người vào lòng trấn an: “Không sao, không sao, ngày mai nó ra ngoài anh sẽ nói chuyện với nó.”

“Không cần anh Năm.” Lâm Thanh An không nhịn được thút thít nói: “Mấy con gấu trong túi chúng ta nhất định phải xử lý. Nhiệt độ bắt đầu tăng lên, lúc đó mang đi bán sẽ lộ sơ hở.”

Trần Canh Năm còn chưa kịp nói chuyện liền nghe Lâm Thanh An lèm bèm nói: “Khoai tây cũng trồng rồi, ngày mai em với anh lên núi đi thôi, dù sao cũng tạo ra tiếng tăm.”

“Không được!” Trần Canh Năm từ chối thẳng, sợ vợ cho rằng mình quát hắn, vội hạ giọng nói: “Lần này em không cần đi. Trong núi nhiều muỗi, lại nóng, hơn nữa tâm trạng A Mãnh không tốt lắm, em ở nhà khai thông cho nó đi.”

Lâm Thanh An tranh thủ một hồi lâu, Trần Canh Năm trước sau không cho hắn đi. Lâm Thanh An đành phải thỏa hiệp.

Nghĩ đến lời nhắc nhở trước kia của A Mãnh, năng lực của Trần Canh Năm hắn tin tưởng. Nghĩ đi nghĩ lại, dù mình có đi cũng chẳng làm được gì, cho nên liền đồng ý.

Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng thì Trần Canh Năm đã cầm vũ khí và lương khô ra cửa.

Trần Nguyệt Đào nghe thấy động tĩnh tỉnh dậy cũng chỉ vừa thấy bóng lưng Trần Canh Năm.

Trần Canh Năm đi từ ánh sáng lờ mờ cho đến khi mặt trời chói chang vẫn chưa đi sâu vào rừng núi, anh dừng chân uống nước nghỉ ngơi.

Nước trong ấm là nước suối linh thiêng, uống vào mát lạnh ngọt thanh, làm người ta thân tâm thoải mái.

Nhìn thấy nước suối linh thiêng liền nhớ đến Lâm Thanh An, Trần Canh Năm đang hồi tưởng ngọt ngào thì bị một âm thanh nháy mắt kéo về thực tại, nghiêng tai lắng nghe.

Đó là tiếng cành khô bị dẫm gãy, chỉ vang lên một tiếng rồi không còn động tĩnh nữa.

Trong núi động vật nhiều vô kể, theo lý mà nói các loại tiếng động cũng không có gì kỳ lạ, nhưng cố tình lại chỉ có một tiếng mà thôi.

So với động vật, giống tiếng người gây ra hơn.

Mà ở trong núi này, gặp bất cứ thứ gì cũng không đáng sợ, chỉ sợ bỗng nhiên xuất hiện người.

Trần Canh Năm lập tức cảnh giác, tay không dấu vết đặt lên con dao găm sau lưng, rồi đứng dậy từ từ trốn vào bên vách đá, quan sát về phía nguồn phát ra âm thanh.

Nơi đó vừa vặn bị một bụi gai rậm rạp che kín. Muốn nhìn thấy cảnh tượng bên trong chỉ có cách xuyên qua bụi gai.

Kẽo kẹt ——

Lại là một âm thanh vang lên, nhưng lần này không phải tiếng cành cây gãy, mà giống tiếng dẫm lá khô hơn.

Đúng lúc anh đang nín thở tập trung chuẩn bị chiến đấu, một tiếng phá lên ồn ào vang lên.

Một con gà rừng bất thình lình bay ra, móng vuốt còn quấn một con rắn hoa văn sọc ngang.

Thấy thế, tâm trạng căng thẳng của Trần Canh Năm lúc này mới thả lỏng, hóa ra chỉ là hú hồn một phen.

Con gà rừng không ngừng vùng vẫy trên mặt đất, chưa đợi Trần Canh Năm tiến lên cứu giúp đã hoàn toàn bất động, mà con rắn kia còn không ngừng quấn chặt.

Trần Canh Năm buông phòng bị, cầm lấy cây gậy dài mang theo lên núi gạt con rắn ra. Con rắn kia cũng không phản kháng, quay người nhanh chóng trốn đi.

Chuyện lặt vặt này Trần Canh Năm không để ý, con gà rừng trúng độc rắn cũng không thể lấy được, anh liền lại lần nữa xuất phát.

Chuyện lặt vặt vừa rồi không xảy ra nữa, dọc đường đi đều rất yên tĩnh, cũng không gặp được con mồi.

Cho đến khi anh đi vào nhà tranh thì thế mà nhìn thấy trong phòng đang bốc khói bếp.

back top