Chương 43: Mẹ Ngươi Bị Mẹ Vương Thục Giữ Lại
Liễu Lả Lướt lấy ra một chai màu xanh lục, vừa mở nắp rót cho Lâm Thanh An vừa giới thiệu: “Đây là rượu trái cây lê, bên trong có thêm mật ong, chắc là sẽ hơi ngọt.”
Lâm Thanh An cười: “Không sao đâu.”
Quả thật không đáng ngại, vì Lâm Thanh An cơ bản không thích uống những loại rượu trái cây này. Chưa từng trải sự đời, ngày thường hắn chỉ thích uống hai ngụm rượu gạo, tửu lượng tuy nhỏ nhưng không mê rượu.
Liễu Lả Lướt rót xong một chén, Lâm Thanh An đẩy chén sang một bên. A Mãnh nhanh chóng bay xuống đậu trên bàn, vỗ cánh hai cái với Liễu Lả Lướt để tỏ vẻ cảm ơn.
Liễu Lả Lướt còn chưa kịp hiểu thì nó đã bắt đầu cúi đầu uống trong chén.
Lâm Thanh An vội vàng giải thích theo sau: “Nó đang cảm ơn ngươi đấy.”
Liễu Lả Lướt thấy gần nửa chén rượu đã sắp cạn, kinh ngạc hỏi Lâm Thanh An: “Nó còn biết uống rượu sao?”
Lâm Thanh An gật đầu, để tránh sau này còn nhiều điều kinh ngạc hơn nên nói thẳng ra:
“Thức ăn của A Mãnh gần như tương đồng với chúng ta, ngày thường chúng ta ăn gì nó ăn nấy, không kén ăn.”
Hắn có thể nói việc này tạm thời còn không thể lộ ra, lòng người khó dò, Lâm Thanh An không muốn để A Mãnh lâm vào nguy hiểm.
Liễu Lả Lướt nghe xong Lâm Thanh An giải thích, trên mặt tuy vẫn kinh ngạc nhưng cũng không hỏi thêm. Nàng lại cầm chén rót thêm cho Lâm Thanh An một ít.
Lâm Thanh An uống không nhiều, rót khoảng hai ngụm thì giơ tay ngăn lại. Hắn cười ngại ngùng: “Ta không uống được nhiều lắm.”
Liễu Lả Lướt cũng không khuyên, lập tức ngừng lại. Lúc này chén rượu của A Mãnh đã uống cạn, nó ngẩng đầu nhìn Liễu Lả Lướt. Rõ ràng chỉ là đồng tử đen mực, nhưng Liễu Lả Lướt lại hiểu được sự khát vọng của nó.
Liễu Lả Lướt ôn nhu trấn an: “A Mãnh, ngươi từ từ, ta rót cho ngươi hương vị khác.”
Nói xong liền lại cầm lấy chai rượu khác rót cho A Mãnh.
Lâm Thanh An cũng nâng chén rượu lê lên uống. Rượu vào cổ họng, ôn hòa không cay, không ngọt như lời Liễu Lả Lướt nói, hương lê nhàn nhạt hòa quyện với mùi mật ong, lại ngon bất ngờ.
Không lâu sau, Liễu Lả Lướt đã rót cho Lâm Thanh An và A Mãnh năm sáu loại rượu trái cây, mỗi ly đều thơm ngọt ngon miệng. Lâm Thanh An lúc đầu còn nghĩ mình không uống được nhiều mà đã liên tiếp uống không ít.
Còn về A Mãnh, vốn dĩ mỗi ly đều được rót nhiều hơn Lâm Thanh An, lộn xộn uống xong ít nhất cũng có một chén.
Liễu Lả Lướt nhìn A Mãnh đang cuộn tròn trên ghế, ngủ say sưa, biết nó có lẽ đã say.
Nàng nhìn sang Lâm Thanh An, Lâm Thanh An mở đôi mắt mông lung nhìn Liễu Lả Lướt, cười khen: “Rượu ngon! Rượu ngon! Đến lúc đó chắc chắn bán được giá tốt.”
Khặc ~
Lâm Thanh An không nhịn được ợ rượu, đôi mắt cũng có chút mơ mơ màng màng.
Liễu Lả Lướt thấy thế vội rót chén nước trà đưa qua, quan tâm hỏi: “A Thanh, ngươi chẳng lẽ là say rồi?”
Lâm Thanh An vừa nghe, đột nhiên đứng lên, hai tay không ngừng múa may trước mặt nói: “Không không không, sao có thể chứ, chỉ có chút rượu trái cây này thôi… Khặc ~”
Lần này Liễu Lả Lướt có thể hoàn toàn xác nhận hắn đã say, có chút sợ hãi.
Lâm Thanh An vừa đứng lên lại ngã ngồi xuống, gục trên bàn đá nhắm mắt ngủ.
Liễu Lả Lướt đi dìu hắn, nhưng kéo không nhúc nhích.
Đến lúc này nàng bắt đầu có chút nóng nảy, vô cùng sợ hãi.
Nàng mới quen Lâm Thanh An và Trần Canh Năm được vài ngày, không biết Trần Canh Năm trở về thấy mình chuốc say phu lang anh ấy sẽ có tâm trạng thế nào.
Đúng lúc Liễu Lả Lướt đang định thử lần thứ hai đỡ người vào nhà thì nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Trần Canh Năm và Lâm Tĩnh đã quay lại.
Vừa bước vào cổng sân đã ngửi thấy một mùi rượu nhàn nhạt, ngẩng đầu lên liền thấy Lâm Thanh An gục trên bàn ngủ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, A Mãnh cũng ngủ say sưa trên ghế.
Trần Canh Năm vội tiến lên kiểm tra.
Liễu Lả Lướt thì đứng một bên có chút ngượng ngùng nhìn hai người họ nói: “Các ngươi… đã về rồi?”
Lâm Tĩnh ừ một tiếng hỏi: “Họ làm sao vậy?”
Liễu Lả Lướt cười ngượng, nhu mì nói: “Có… Có lẽ đã say.”
“Hả?” Lâm Tĩnh đặt giỏ xuống, không thể tưởng tượng hỏi: “Các ngươi ở nhà uống rượu?”
“Ừ.” Liễu Lả Lướt nhìn Lâm Thanh An đã được Trần Canh Năm ôm vào lòng, lúc này mới giải thích: “Mới rồi ta rót rượu trái cây ngâm trước đây cho họ nếm thử, cũng không uống bao nhiêu, liền say rồi.”
Mấy câu cuối nàng nói rất khẽ, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía Trần Canh Năm, sợ anh nổi giận nhảy dựng lên đánh người, dù sao thấy anh rất yêu thương phu lang nhà mình.
Trần Canh Năm bế người lên, sau đó lại một tay xách chân A Mãnh, đứng dậy nói với Lâm Tĩnh và Liễu Lả Lướt: “Anh đưa họ về ngủ một giấc trước, chuyện đó ngươi cứ làm theo lời anh nói, đừng dây dưa với Chu Thải Hà, chờ A Thanh tỉnh xem hắn nói thế nào.”
“Được.”
Nói đến chuyện đó, khuôn mặt Lâm Tĩnh vừa lấy lại bình tĩnh lại lập tức phủ đầy tức giận.
Liễu Lả Lướt không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nghe đối thoại của hai người cũng biết sự tình không ổn.
Trần Canh Năm trong lòng ngực ôm một người, trong tay xách một con, bước nhanh đi ra khỏi sân nhà Lâm Tĩnh.
Anh vừa đi, Liễu Lả Lướt liền hỏi Lâm Tĩnh: “A Tĩnh, làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không?”
Lâm Tĩnh thở dài sâu sắc, giơ tay chỉ vào cái giỏ. Liễu Lả Lướt nhìn qua, chỉ thấy trong giỏ chỉ có một ít hương xuân.
Lâm Tĩnh lúc này mới nói: “Buổi sáng ta đi hái hương xuân, nhưng phần lớn hương xuân đều bị Chu Thải Hà và Lâm Vĩnh Tân hái rồi. Không biết họ đi từ mấy giờ, dù sao có thể hái được thì gần như đã bị hái hết. Dù có còn một ít cũng bị họ dùng gậy gộc đánh nát.”
Lâm Tĩnh nói xong nghĩ Liễu Lả Lướt không biết hai người này là ai, liền giải thích: “À, hai người này là tam thúc tam thẩm của A Thanh. A Thanh còn có nhị thúc nhị thẩm, nhưng khoảng thời gian trước đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với A Thanh rồi.”
Liễu Lả Lướt hiểu ra, nghi hoặc hỏi: “Lúc trước nghe các ngươi nói người trong thôn đều không thích hương xuân, tại sao lại đột nhiên khác thường như vậy?”
Lâm Tĩnh cũng nghĩ mãi không ra, vỗ đùi tức giận nói: “Ai biết được! Có lẽ cũng tìm được nguồn tiêu thụ kiếm tiền kha khá…”
“Anh Năm, mẹ ngươi bị mẹ Vương Thục giữ lại!”
Lâm Tĩnh nói còn chưa nói xong liền nghe một tiếng hét lớn từ phía sau phòng truyền vào sân.
Nghe được lời này vội vàng chạy ra, Liễu Lả Lướt cũng theo sát sau ra ngoài.
Trần Canh Năm ôm Lâm Thanh An vừa đi lên con đường nhỏ của mình, liền nghe phía sau truyền đến tiếng gọi của Lâm Thuận Tử.
Anh quay người hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thuận Tử lo lắng giải thích: “Không biết cái gì nguyên nhân, thím đi ngang qua nhà Vương Thục thì gặp mẹ nó, liền bị lôi kéo vào sân. Thím cứ nói không đi, nhưng mẹ Vương Thục chết sống túm thím không buông tay, anh mau đi xem một chút đi!”
Trần Canh Năm mày khóa thật sự khẩn, ôm Lâm Thanh An liền chạy về nhà, còn Lâm Tĩnh thì quay người nói với Liễu Lả Lướt: “Ngươi trở về, ta đi trước nhìn xem chuyện này thế nào.”
Nói xong quay người liền chạy về phía nhà Vương Thục. Liễu Lả Lướt biết mình theo sau cũng không giúp được gì, đành vào sân thấp thỏm bất an chờ.
Trần Canh Năm đặt Lâm Thanh An lên giường xong liền bay nhanh đi xuống đuổi.
Mà lúc này nhà Vương Thục náo nhiệt phi thường, chữ Hỷ màu đỏ dán đầy tường rào cổng phòng. Trong sân bày mấy bàn tiệc rượu lớn, còn ở cổng sân, Trần Nguyệt Đào gắt gao nâng ngạch cửa bị Ngô Hương Mai điên cuồng kéo vào trong.
Còn Bách Phúc đi cùng Trần Nguyệt Đào cũng không biết vì nguyên nhân gì bị người ta dùng ghế cao đè ở trên mặt đất không ngừng giãy giụa, gâu gâu kêu thẳng.
Tay Trần Nguyệt Đào bị túm đến đau nhói, giận dữ hét: “Ngô Hương Mai ngươi buông ta ra!”
“Buông ra ngươi?” Ngô Hương Mai giơ vết thương còn rỉ máu trên tay ra trước mặt người khác, “Chó nhà ngươi cắn bị thương ta, dựa vào đâu buông ra ngươi?”
“Ngươi Ngô Hương Mai đặt tay lên ngực tự hỏi, chó nhà ta tại sao lại làm thương ngươi?” Trần Nguyệt Đào khó thở, “Nếu không phải ngươi cố kéo ta vào liền sẽ không phát sinh việc này!”
Hôm nay là tiệc cưới của Vương Thục, khách khứa tuy không nhiều lắm nhưng Ngô Hương Mai cũng không tiện làm mặt quá ác độc, liền giả vờ ủy khuất đóng vai người hiền lành.
“Mẹ thằng Cày Năm, ta chính là muốn mời ngươi vào uống ly rượu mừng, ai ngờ ngươi lại cho rằng ta muốn làm gì ngươi, hảo tâm cũng bị ngươi đương thành lòng lang dạ thú.”
Ngô Hương Mai ngoài miệng nói ủy ủy khuất khuất nhưng trên tay lại âm thầm ra sức, nắm chặt khiến Trần Nguyệt Đào hít ngược một hơi khí lạnh.
Trần Nguyệt Đào khó thở, giãy giụa vài cái nhưng sức lực không bằng đối phương, chỉ có thể giận dữ hét: “Ai muốn uống rượu mừng nhà ngươi, ta đều nói ta chỉ là đi ngang qua, ngươi người này sao liền như vậy càn quấy?”
Ngô Hương Mai thấy bà gào lên tự giác mặt mũi không nhịn được, cũng đi theo hét lớn: “Ngươi nghe một chút lời ngươi nói chính ngươi tin sao? Ngươi lén lút ở nhà ta hậu viện làm gì ngươi trong lòng không biết?”
“Ta làm gì? Nhà ngươi có thứ gì có thể cho ta nhớ thương?” Trần Nguyệt Đào thật là khó thở, hối hận hôm nay ra cửa, tại sao lại gặp được loại người càn quấy này.
“Đương nhiên là có!” Ngô Hương Mai cũng không giả vờ nữa, ha hả cười lạnh nói: “Ngươi chính là nhớ thương con ta phu lang, hắn lúc trước cùng nhà ngươi chân thọt năm tiểu tử từ hôn ngươi ghen ghét nhà ta Thục ca.”
Ngô Hương Mai giận đùng đùng hạ lại dùng tàn nhẫn lực, một phen vặn trụ Trần Nguyệt Đào cánh tay, đau đến Trần Nguyệt Đào giữa trán mồ hôi mỏng ứa ra.
Ngô Hương Mai hung hăng chất vấn nói: “Nói! Có phải hay không nghĩ cái gì âm độc biện pháp tới phá hư con ta tiệc cưới?”
Thẳng đến lúc này, mấy phụ nữ thường ngày thân thiết với Trần Nguyệt Đào và được Trần Canh Năm giúp đỡ không ít, nhìn thấy bà vẻ mặt thống khổ mới dám tiến lên hỗ trợ, sôi nổi giúp đỡ kéo ra Ngô Hương Mai tay.
Mà phe Ngô Hương Mai bên kia người cũng không ít, thấy có người hỗ trợ cũng đều sôi nổi đi lên hỗ trợ, trong đó liền có Trương Thúy Bình cùng Chu Thải Hà, còn có vợ con nhà Lâm Nhị Trụ đám người.
Những người này hôm đó bị ủy khuất, đổ hết mọi chuyện lên đầu Trần Canh Năm và Lâm Tĩnh, nên đã sớm oán hận ở trong lòng, ra tay càng là không nhẹ không nặng.
Hai bên nhân mã xen lẫn một đoàn, ngươi xé ta kéo, thực hiển nhiên Trần Nguyệt Đào bên này thua thiệt, vài cái phụ nữ tay đều trong lúc hỗn loạn bị cào rách da.
Lúc trước vẫn luôn không đem trò hề của mấy phụ nữ xem ở trong mắt chỉ lo uống rượu, Vương Thục cùng mấy người đàn ông cũng ý thức được không thích hợp, chạy nhanh đi lên can ngăn.
Trong lúc lôi kéo, có người nhìn thấy vợ mình bị cào trầy da tay liền không bình tĩnh, mấy phụ nữ sôi nổi mách với chồng mình. Cũng không biết là người đàn ông nào xem không được bộ dạng vợ bị thương, động thủ trước một quyền đấm qua.
Cú đấm này khiến toàn bộ đàn ông đều sôi nổi động thủ đánh nhau.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ sân cả trai lẫn gái toàn bộ hỗn chiến thành một đoàn.
Bách Phúc dưới ghế kêu đến xé lòng.
Số ít người đứng xem diễn cho dù muốn tiến lên đi kéo cũng không dám.
Lâm Tĩnh lúc chạy tới liền thấy được mọi người đánh lẫn nhau. Nàng nôn nóng vọt vào trong đám người đi tìm Trần Nguyệt Đào.
Trong hỗn loạn Trần Nguyệt Đào bị Ngô Hương Mai ghì chặt dưới thân. Lâm Tĩnh đi lay người, nhưng tay vừa mới vươn ra đã bị người ta một phen cào lại đây, tức thì mấy vết cào đều rỉ máu. Nàng cũng không rảnh lo đau đớn, lại đi xốc Ngô Hương Mai, Ngô Hương Mai lại không bỏ, bất chấp cứ túm cào Trần Nguyệt Đào dưới thân.
Trần Canh Năm hấp tấp lúc chạy tới liền nhìn thấy cảnh tượng hoang đường này. Anh trước hết qua đi chuyển cái bàn và ghế dài cồng kềnh đang đè ở trên người Bách Phúc đi. Bách Phúc nháy mắt đứng dậy liền muốn lao vào trong đám người, nhưng mới đi rồi hai bước liền phụt một tiếng ngã trên mặt đất.
Trần Canh Năm nhìn thấy hai chỉ chân sau máu chảy đầm đìa của nó, tâm đang nhỏ máu, cũng cố không được nhiều như vậy, vỗ vỗ Bách Phúc nói: “Có ta ở đây.”
Trong viện đánh kêu trời khóc đất, còn người xem diễn cũng xem đến sôi nổi thoải mái.
Đám người chiến đấu kịch liệt này càng đánh càng hăng hái, đã điên cuồng đến vận dụng côn bổng.
Trần Canh Năm liếc mắt một cái liền nhìn thấy mẫu thân và Lâm Tĩnh đang cùng Ngô Hương Mai còn có cha Vương Thục là Vương Nỗ Lực vặn lộn. Anh xách lên một cái ghế dài hô một tiếng Lâm Tĩnh, thấy nàng né tránh liền xa xa ném qua.
Vương Nỗ Lực còn không có phản ứng lại đã bị cái ghế kia đập ngã xuống đất. Còn không có đứng dậy đã bị Lâm Tĩnh cưỡi ở trên người dùng nắm tay đấm mạnh.
Còn Trần Canh Năm thì tiến lên một phen bứt lên Ngô Hương Mai liền dùng lực ném văng ra, sau đó nhanh chóng vớt Trần Nguyệt Đào lên.
Tóc Trần Nguyệt Đào bị cào đến rối bời, trên mặt trên người cũng tất cả đều là thương, bà hơi hơi phát ra run. Trần Canh Năm ôm bà đến một chiếc ghế bên cạnh, dỗ dành: “Mẹ, không có việc gì không có việc gì, con trai tới, đừng sợ… Đừng sợ, không ai khi dễ mẹ nữa.”
Trần Canh Năm không ngừng vuốt ve lưng Trần Nguyệt Đào trấn an, lúc này Trần Nguyệt Đào mới ngừng dòng nước mắt sắp trào ra.
Bà ức chế tiếng khóc chỉ vào Lâm Tĩnh bên kia thúc giục Trần Canh Năm: “Mau đi cứu con bé Tĩnh.”
Trần Canh Năm thấy Lâm Tĩnh chiếm thượng phong, đứng dậy không nhanh không chậm đi qua, dừng lại bên cạnh Vương Nỗ Lực. Lâm Tĩnh thấy anh lại đây lại hung hăng đấm Vương Nỗ Lực hai quyền, lúc này mới đứng dậy tránh ra.
Vương Nỗ Lực bị đánh mặt mũi bầm dập cơ hồ thấy không rõ người trước mắt. Khi thấy rõ là Trần Canh Năm đang định mở miệng nói chuyện, liền thấy Trần Canh Năm nâng lên chân, còn không có tới kịp xin tha, cả người liền bay đi ra ngoài.
Phanh ——
Tiếng bàn sập làm tất cả những người đang đánh nhau ngừng lại, sôi nổi nhìn về phía có tiếng động. Liền thấy Vương Nỗ Lực cả người ngã vào dưới bàn ghế, khóe miệng chảy ra máu tươi.
“Cha ——”
Vương Thục đang can ngăn bị đánh đến ngẩn người, từ chân tường bò dậy nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.
Ngô Hương Mai kia cũng khó khăn bò dậy liền muốn đi qua, nhưng không đi hai bước lại bị Trần Canh Năm ngăn cản.
Nàng run rẩy thân mình hướng Trần Canh Năm xin tha: “Thằng Năm… Ta… Ta… Không bao giờ… Không dám, ngươi liền buông tha chúng ta đi…”
Ngô Hương Mai nói chuyện khi hàm răng đánh run, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo đứng không vững.
