Chương 13: Ưng Sư Huynh Cũng Xuyên Tới
“Đừng tìm, ta ở trong túi, ngươi dùng ý nghĩ nói chuyện với ta là được.”
Lâm Thanh An: Ngươi là ai?
Nhưng đối diện lại không lập tức trả lời, mà ra vẻ cao siêu nói: “Ta à… Ta là vị tiên quân coi sóc việc ngươi xuyên qua lần này, ngươi cứ gọi ta Tiên Quân đại nhân.”
Lâm Thanh An đang định hỏi gì đó, thì đối phương ngáp một cái nói: “Tiên quân này mệt rồi, ngươi tự kiềm chế một chút, nói nhỏ thôi, mai tính tiếp.”
Lâm Thanh An khó hiểu.
Cậu còn chưa hỏi gì, giọng nói kia liền ngáp một cái rồi biến mất.
Lâm Thanh An không quá kinh ngạc, cũng không thực sự tin đối phương là tiên quân gì, trong lòng nghĩ ngay đến cốt truyện trong truyện, có lẽ mình cũng có hệ thống riêng.
Vốn dĩ đến nơi này cậu cảm thấy là trời phạt mình, nhưng không ngờ trời lại đang thưởng cho cậu.
Đời trước khởi đầu quá tệ, đời này lại được giúp đỡ hết mình.
Hắn, Lâm Thanh An, chết một chút cũng không oan!
Đây rõ ràng là được ông trời cưng chiều, cho hắn một cơ hội làm lại, sống một cuộc đời khác biệt!
Cái này sẽ không phải là một cuốn tiểu thuyết sao! Tên sách là 《 Xuyên qua sau thành Người Được Trời Thương ở Chốn Dân Gian 》
Lâm Thanh An càng nghĩ càng quá đáng, bản thân không tự chủ cười ra nước dãi.
“A Thanh? A Thanh?” Trần Canh Niên trơ mắt nhìn Lâm Thanh An đột nhiên từ há hốc mồm biến thành cười ngây ngô, rồi sau đó lại kích động, sợ đến mức lay lay cánh tay Lâm Thanh An, gọi hai tiếng cũng không thấy phản ứng. Trần Canh Niên lập tức cuống lên.
Trong lòng nghĩ thầm ngày thường không nghe nói Thanh ca nhi này có gì lạ, lẽ nào có bệnh gì giấu kín?
Lâm Thanh An trong lòng đang vui vẻ một phen lúc này mới tỉnh lại. Cậu mừng rỡ nhìn Trần Canh Niên muốn nói gì đó lại không biết nói từ đâu, dứt khoát đem chiếc chăn trong tay hắn giật lên giường.
Trần Canh Niên còn chưa kịp phản ứng, tay Lâm Thanh An liền túm lấy dây lưng hắn, một luồng sức mạnh ập tới, cả người hắn ngã nhào lên giường.
Mắt thấy sắp đè trúng cơ thể gầy yếu của Lâm Thanh An, Trần Canh Niên chống hai tay xuống giường, giữ khoảng cách giữa hai người trong vòng mười phân.
Bốn mắt nhìn nhau, nhờ ánh đèn lờ mờ vẫn có thể thấy rõ bóng hình nhau trong mắt đối phương.
Lâm Thanh An nhìn yết hầu quyến rũ của Trần Canh Niên khẽ động, tranh thủ lúc máu toàn thân còn chưa kịp rạo rực vội vàng dịch vào bên trong.
Trần Canh Niên thu ánh mắt ho khan một tiếng liền muốn đứng dậy, Lâm Thanh An lập tức kéo người ngã xuống bên ngoài, ra lệnh một cách mạnh mẽ.
“Ngủ!”
Trần Canh Niên nằm thẳng đơ, cảm nhận cánh tay đang dán chặt vào mình không dám có chút động đậy.
Trong phòng tĩnh đến chỉ còn tiếng thở của hai người.
Trần Canh Niên nhìn chằm chằm nóc nhà, trong đầu không thể nào quên được những lời Lâm Thanh An vừa nói.
Nhưng lọc bỏ phần không cần thiết.
“Ta có thể cùng ngươi làm… Ta có thể cùng ngươi làm…”
Rất rõ ràng, Lâm Thanh An đã quên mất một số lời vừa nói, trong đầu chuyên tâm nghiên cứu cái hệ thống kia.
Cảm giác nóng ran trên người thật khó chịu, Trần Canh Niên chuẩn bị tắt đèn, vừa mới nhích người, tay trái đã bị Lâm Thanh An giữ chặt.
“Đi đâu?”
Trần Canh Niên nuốt nước bọt, giọng khàn khàn lắp bắp nói: “Đèn… Tắt đèn.”
“À…” Lâm Thanh An lúc này mới buông tay ra.
Trần Canh Niên đứng dậy xuống giường tắt đèn, mò mẫm trong bóng tối trở lại giường. Hai chiếc chăn được đặt cách nhau khá xa, lần này cánh tay hắn và Lâm Thanh An không chạm vào nhau nữa.
Đêm, thật dài, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có gió xuân thổi qua. Trong phòng không đèn, hai người đều mở to mắt chờ trời sáng.
Sau một lúc, Lâm Thanh An thử gọi: “Niên ca, huynh ngủ rồi sao?”
“Chưa.”
Nghe đối phương trả lời, Lâm Thanh An có chút buồn bực hỏi: “Huynh cũng không ngủ sao?”
Trần Canh Niên ừ một tiếng rồi không lên tiếng nữa.
“Niên ca.” Lâm Thanh An nhẹ nhàng nói trong bóng tối, “Chúng ta cho nhau một chút thời gian được không?”
“Không chỉ là ta, huynh cũng vậy.”
Lâm Thanh An lẩm bẩm nói, “Một số việc muốn làm cùng người mình yêu mới có ý nghĩa, có lẽ, sau này huynh cũng phát hiện không yêu ta thì sao?”
Trần Canh Niên cũng không lập tức trả lời. Lâm Thanh An không nói gì nữa, im lặng chờ hắn.
Lúc trước cậu quả thật đã nghĩ đến chuyện không tỉnh táo liền cùng hắn phát sinh chuyện nên phát sinh, nhưng bị hệ thống cắt ngang sau cậu cũng đã suy nghĩ kỹ: nếu Trần Canh Niên là bị ép buộc thì sao?
Lại có lẽ, Trần Canh Niên cũng muốn có được sự thân mật phù hợp cả về thể xác lẫn tâm hồn thì sao?
“Được! Ta sẽ chờ ngươi.”
Giọng Trần Canh Niên rất nhỏ, rất trầm, không hề mang theo bất kỳ sự không vui nào, càng giống như một lời cam kết nghiêm túc.
Đôi mắt Lâm Thanh An có chút cay cay, trừ bà nội ra, lại không ai thương cậu như vậy.
Sư phụ lại là người kỳ quái, ngày thường chỉ chuyên tâm làm ruộng và tu luyện, hai người nói chuyện với nhau rất ít, tuy có biết ơn nhưng cũng không có tình cảm sâu đậm.
Lâm Thanh An lặng lẽ hít hít mũi, lại hỏi Trần Canh Niên: “Niên ca, ngày mai ta cùng A Ngôn thương lượng chút, chúng ta dọn đi ở cùng mẹ đi! Có mẹ, có chúng ta, như vậy mới tính là một gia đình đầy đủ, được chứ?”
“Cái gì?” Trần Canh Niên bị ý tưởng đột ngột này của cậu sợ đến mức nghiêng người nhìn về phía Lâm Thanh An, “Nơi này mới là nhà của ngươi, hơn nữa A Ngôn cũng sẽ không đồng ý.”
“Không biết, ngày mai ta tìm em ấy nói chuyện, xem em ấy nghĩ thế nào.”
Lâm Thanh An lại giải thích nói: “Cũng không phải không cần căn nhà này, là ta không muốn để mẹ một mình cô đơn, huynh cũng thấy rồi, hôm nay kêu bà ấy ở lại đây bà ấy cũng không chịu, cho dù qua mấy ngày này ta nghĩ bà ấy cũng sẽ không tới. Hơn nữa, bên nhà huynh tương đối yên tĩnh, ta không muốn mỗi ngày cùng Trương Thúy Bình các bà ta giao thiệp, tuy nói đã ký giấy đoạn tuyệt quan hệ, nhưng ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy (thường xuyên chạm mặt), cãi vã ồn ào cũng phiền.”
“Được! Chỉ cần A Ngôn nguyện ý ta không có ý kiến.”
Thương lượng xong hai người đều không nói chuyện nữa. Cái đêm tân hôn này có chút dài. Sáng hôm sau tỉnh lại, Trần Canh Niên đã không còn bên cạnh. Vùng da dưới mắt Lâm Thanh An thâm quầng.
Lâm Thanh An lục lọi trong túi đồ hồi lâu mới tìm được bàn chải đánh răng. Đánh răng xong mới xoa đôi mắt mỏi mệt đi ra ngoài.
Mở cửa liền nhìn thấy Trần Canh Niên đang dọn dẹp bát đũa trên bàn nhà chính.
Lâm Thanh An ngáp một cái chào hỏi.
“Sớm nha”
“Dậy rồi?” Trần Canh Niên quay đầu lại nói với Lâm Thanh An, “Ngoài kia có nước ấm đã đun sẵn, ngươi đi rửa mặt đi, ta đi bưng cơm.”
Trần Canh Niên nói xong liền tự đi ra ngoài. Lâm Thanh An mơ mơ màng màng đi về phía ngoài phòng, nói đi bưng cơm nhưng Trần Canh Niên đang ở dưới mái hiên pha nước ấm rửa mặt cho cậu.
Dùng tay thử thử xong mới lại đứng dậy đi nhà bếp.
Lâm Thanh An rửa mặt xong rất nhanh rồi vào nhà. Cậu ngồi vào bàn mới nhớ ra hỏi Lâm Ngôn Phong.
“A Ngôn đâu?”
Trần Canh Niên nói: “Em ấy đi học rồi, chậm trễ nhiều ngày quá, dặn ta nói với ngươi một tiếng.”
Lâm Thanh An lúc này mới nhớ tới em trai mình còn đang đi học, cậu gật gật đầu, có chút lo lắng nói: “Đúng vậy, chậm trễ lâu quá cũng không biết có theo kịp bài vở không.”
Trần Canh Niên đưa cháo cho Lâm Thanh An, an ủi nói: “Không sao, A Ngôn từ trước đến nay thông minh, không cần lo lắng.”
Trường học của Lâm Ngôn Phong liền ở Liễu gia thôn bên cạnh. Trường không lớn, mấy thôn cộng lại còn không có ba mươi người.
Em ấy giữa trưa ăn ở trường, sáng đi chiều mới về, cho nên khi Trần Canh Niên nói muốn đi tìm chút rau dại Lâm Thanh An liền có chủ ý.
Dưới sự nài nỉ của cậu, Trần Canh Niên cuối cùng cũng đồng ý dẫn cậu đi theo.
Hiện nay chưa vào mùa vụ, Lâm gia thôn lại lấy trồng lúa là chủ, lúa mạch còn chưa chín, cho nên đại đa số người dân đều sẽ tìm kiếm rau dại vào mùa xuân, sau đó mang ra trấn bán để kiếm thêm tiền.
Khi Lâm Tĩnh đến gõ cửa, Lâm Thanh An đã thay một thân quần áo vải thô sạch sẽ gọn gàng, đeo gùi và vác liềm theo qua đó.
Địa thế Lâm gia thôn đặc biệt tốt, toàn bộ thôn trại bị dãy núi bao quanh, mà ở giữa lại vừa vặn là một vùng đất trũng. Nơi này không chỉ có một con sông không bao giờ cạn, còn có những cánh đồng lớn. Bất quá vì thời tiết thường xuyên hạn hán, lũ lụt, thu nhập cũng không nhiều. Hơn nữa những năm gần đây đất nước bất ổn, thuế thu càng ngày càng tăng, thôn trại đông dân như vậy chỉ với chút đất đai, cũng chỉ vừa đủ sống tạm. Sau này dưới sự dẫn dắt của Thôn trưởng, khai khẩn thêm một ít đất hoang dưới chân núi trồng bắp, khoai lang, củ cải mới khá giả hơn một chút.
Lâm Thanh An và bọn họ hôm nay muốn đi sườn phía Bắc, vừa vặn ngược hướng với nhà Trần Canh Niên. Lâm Tĩnh nói đi đào măng.
Ba người rất nhanh đến nơi. Chân núi là một rừng trúc nguyên vẹn, rừng trúc kéo dài đến sườn núi. Gió thổi qua, cành lá va chạm phát ra tiếng xào xạc, giống như đang tấu lên một khúc nhạc xuân, nghe rất thoải mái.
Măng bên ngoài đều bị người dân đào đi gần hết, vì thế Trần Canh Niên quyết định muốn thâm nhập sâu hơn một chút để tìm, tìm một ít loại tốt hơn để bán được giá cao.
Lâm Thanh An vừa định đi theo người ta chui vào trong, Trần Canh Niên liền ngăn cậu lại nói: “A Thanh ngươi ở bên ngoài chờ chúng ta là được.”
Lâm Tĩnh cũng lên tiếng nói: “Đúng vậy A Thanh, bên trong vừa tối lại có rất nhiều cành cây, không cẩn thận liền sẽ bị thương, hơn nữa còn có thể có rắn độc, ngươi vẫn là ở bên ngoài đi.”
Lâm Thanh An không chịu, đời trước cậu cái gì mà chưa từng trải qua, lúc nhỏ thích nhất chính là lên núi hái rau dại, hái măng càng là chuyên nghiệp, ở khoản này cậu chưa từng sợ ai.
“Không được, ta muốn đi vào, ta làm được.”
Ánh mắt Lâm Thanh An kiên định. Trần Canh Niên và Lâm Tĩnh cũng không tiện khuyên nữa, đành phải một trước một sau che chắn Lâm Thanh An ở giữa.
“Sai rồi sai rồi, đi về phía bên phải ba mươi mét có măng vàng kim tốt nhất, một cân măng có thể bán mười đồng.”
Vừa mới chui vào Lâm Thanh An trong đầu liền vang lên giọng nói hôm qua.
Lâm Thanh An khựng lại, dùng ý nghĩ hỏi: “Ngươi nói thật sao?”
“Đó là đương nhiên, Tiên Quân này cái mũi thính lắm đâu!”
Nghe giọng điệu kiêu ngạo của hệ thống Lâm Thanh An thậm chí bắt đầu tưởng tượng thần sắc hắn lúc này. Cậu dừng bước chân nói với Trần Canh Niên và Lâm Tĩnh: “Niên ca, Tĩnh tỷ, ta vẫn là không đi vào, cành đâm vào người.”
Trần Canh Niên xoay người, vừa mừng vừa không yên tâm dặn dò: “Được, ngươi đi ra ngoài chờ chúng ta, tuyệt đối đừng đi xa.”
Lâm Thanh An gật đầu lia lịa, hai người tiếp tục đi sâu vào trong. Lâm Thanh An chờ họ đi xa mới hướng về phía hướng mà “Tiên Quân” nói.
Xuyên qua bụi gai cây cối liền nhìn thấy phía trước là một mảnh rừng trúc. Lá trúc rụng xuống chất thành một lớp dày, bước chân giẫm lên phát ra tiếng xào xạc.
“Chính là chỗ này.”
Giọng nói của Tiên Quân đột nhiên vang lên sợ đến mức Lâm Thanh An giật mình.
“Ta nói Tiên Quân, lần sau lên tiếng trước ngươi có thể nào báo trước một tiếng không, ở núi sâu rừng già này hù chết người ta!”
Tiên Quân không cho là đúng còn hừ lên một điệu nhạc nhỏ.
Lâm Thanh An không muốn so đo với hắn, đặt gùi xuống lấy ra cái cuốc bắt đầu tìm kiếm những ngọn măng nhú lên.
Tìm một lúc không có kết quả, sao phương pháp trước đây lại không dùng được!
Cậu nhìn lớp lá trúc dày đặc trên mặt đất có chút không biết làm thế nào. Đúng lúc đang băn khoăn, một trận tiếng cánh đập vang lên, một bóng đen đột nhiên bay đến từ phía bên trái, nhanh chóng dừng lại ở sườn núi phía trước Lâm Thanh An.
Mọi thứ đều diễn ra quá nhanh Lâm Thanh An căn bản không kịp phản ứng. Khi cậu nhìn rõ sinh vật đối diện, đứng sững tại chỗ kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Bởi vì con đại bàng đen trước mắt chính là A Mãnh đã được Sư phụ nuôi dưỡng mấy năm!
Nó thế mà cũng đi theo xuyên qua tới?
