NGƯỜI CHỒNG BETA VÔ DỤNG MÀ ĐẾ QUỐC SẮP ĐẶT CHO TÔI LẠI LÀ ENIGMA CẤP CAO

Chương 8

Cùng với bữa trưa của Vu Hạc Quy, còn có một bó hoa hồng lớn.

May mắn là tôi đã nhờ Lâm Thần gửi thẳng đến văn phòng của tôi, nếu không tôi lại thành con khỉ bị vây xem rồi.

Tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt giễu cợt của những nhân viên nhiều chuyện kia.

Hay là tối nay lại làm thêm giờ, đợi họ tan làm hết rồi tôi mới về?

Vu Hạc Quy: 【Điện hạ nhận được chưa?】

Tôi: 【Nhận được rồi. Anh gửi hoa hồng làm gì?】

Vu Hạc Quy: 【Tôi đang theo đuổi Điện hạ mà, đương nhiên phải thể hiện thái độ rồi.】

Tôi: 【Theo đuổi tôi?】

Vu Hạc Quy: 【Đúng vậy, Điện hạ không phải nói là có thể cân nhắc tôi sao, vậy tôi đương nhiên phải tăng thêm chút vốn liếng cho mình rồi.】

Ừm... Tôi có thể nói là tôi tưởng chúng ta đã hẹn hò rồi không?

Tôi chỉ có thể nói: 【Lần sau đừng phô trương gửi hoa hồng như vậy nữa, quá lộ liễu rồi.】

Vu Hạc Quy: 【Được, sau này tôi sẽ lén lút sau lưng Beta của ngài mà đến.】

Tôi: 【...】

Không muốn để ý đến anh ta nữa.

Vừa lúc đói rồi, ăn cơm trước đã.

Nhưng mà mùi vị này, sao có chút quen thuộc?

Chưa kịp suy nghĩ kỹ, Lâm Thần đã gõ cửa văn phòng.

"Có chuyện gì?"

"Điện hạ, anh Hạ đến rồi."

Tôi chưa kịp phản ứng: "Anh Hạ, vị nào?"

"Là Beta của ngài."

Hạ Dữ Quy?

Hạ Dữ Quy!

"Anh ấy đến làm gì?"

"Nói là đến đưa cơm trưa cho ngài."

"Khụ khụ khụ...!"

Suýt nữa thì bị nước bọt của mình sặc chết.

"Bảo anh ấy..."

Lời còn chưa nói hết, đã thấy Hạ Dữ Quy ló đầu ra từ sau lưng Lâm Thần: "Điện hạ?"

Hộp cơm không giống đồ ăn mang đi, cùng với bó hoa hồng đỏ rực kia cứ thế lồ lộ bị Hạ Dữ Quy nhìn thấy.

Có cảm giác như là hiện trường bắt gian.

Lâm Thần nghiêng người, để Hạ Dữ Quy bước vào.

Không biết có phải ảo giác hay không, tôi thấy ánh mắt Lâm Thần có vẻ hả hê.

"..."

Có tin là tôi sẽ trừ lương anh không?

Hạ Dữ Quy nhìn thấy bữa cơm trên bàn, rõ ràng sửng sốt một chút: "Điện hạ đã ăn rồi sao? Xin lỗi, lẽ ra tôi nên hỏi trước rồi mới đến."

Tôi lặng lẽ đậy nắp hộp cơm đang ăn dở lại, hỏi anh ấy: "Sao hôm nay anh đột nhiên đến đây?"

Hạ Dữ Quy không biết có phải cố ý hay không, anh ấy đặt hộp cơm trên tay mình bên cạnh hộp cơm của Vu Hạc Quy, rồi mới nói: "Tôi thấy Điện hạ có vẻ rất thích đồ ăn tôi nấu, hôm nay vừa hay không bận, nên muốn đến đưa cơm trưa cho Điện hạ."

Ánh mắt Hạ Dữ Quy chuyển sang bó hoa hồng: "Không ngờ đã có người gửi cho Điện hạ rồi, là người theo đuổi của Điện hạ sao? Bức ảnh Điện hạ chụp sáng nay là gửi cho người đó à?"

Ha ha, anh cũng quá nhạy cảm rồi, chuyện này mà anh cũng đoán được.

Tôi ưỡn thẳng người, thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy."

Vì đã bị phát hiện rồi, cũng không có gì phải giấu giếm nữa, nếu cứ tiếp tục lén lút che giấu lại càng khiến tôi giống một kẻ tra nam không chịu trách nhiệm, không công bằng với cả Hạ Dữ Quy và Vu Hạc Quy.

Mặc dù hiện tại cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.

Tôi suy nghĩ một chút, quyết định nói rõ ràng với Hạ Dữ Quy.

Nếu anh ấy bận tâm, thì cũng không còn cách nào khác, nhưng anh ấy cũng có thể đi tìm một người mình thích, tốt nhất là Alpha hoặc Beta đi, đừng nghĩ đến Omega nữa.

Lời còn chưa nói ra, đã nghe Hạ Dữ Quy nói: "Nếu Điện hạ không muốn ăn hộp cơm của tôi, vậy tôi mang về nhé."

Tôi vội vàng ngăn hành động của anh ấy: "Không cần, cứ để lại đi, tối nay tôi tăng ca, dùng nó làm bữa tối."

Hạ Dữ Quy cười cười: "Nếu vậy, tối nay tôi sẽ không làm phần của Điện hạ nữa, nhưng có thể làm bữa ăn khuya."

"Tôi rất mong đợi."

"Điện hạ, vậy tôi đi trước đây."

Nhìn bóng lưng Hạ Dữ Quy rời đi, tôi chợt nhớ ra anh ấy là nhân viên của Tập đoàn Vân Quy, còn Vu Hạc Quy là BOSS lớn của họ.

Không biết họ có gặp nhau không.

Nhưng Vu Hạc Quy đã ẩn mình bấy lâu nay, ngoài tổng giám đốc đại diện ra không ai biết mặt thật, chắc là chưa bao giờ xuất hiện ở công ty, công việc cũng là thao tác từ xa.

Nếu Vu Hạc Quy đột nhiên nổi điên chạy đến công ty, Hạ Dữ Quy cũng không biết anh ta chính là "người theo đuổi" của tôi, chắc sẽ không xảy ra cảnh tu la trường... phải không?

Tôi không yên tâm lắm, cảm thấy Vu Hạc Quy chính là một quả b.o.m nổ chậm.

Tôi gửi tin nhắn cho anh ta: 【Hạ Dữ Quy là nhân viên của anh, anh đừng rảnh rỗi mà chạy đến công ty khiêu khích anh ấy.】

Vu Hạc Quy trả lời ngay lập tức: 【Điện hạ, trong mắt ngài tôi là người như vậy sao?】

Tôi: 【Anh nói xem?】

Vu Hạc Quy: 【Điện hạ, ngài bảo vệ anh ấy như vậy. Hóa ra trong mắt, trong tim ngài, Beta của ngài mới là quan trọng nhất, còn tôi, chỉ là công cụ để ngài vượt qua kỳ phát tình mà thôi.】

Đúng là một Alpha trà xanh.

Tôi trả lời: 【Đừng có lên cơn.】

Vu Hạc Quy: 【Huhu.】

Tôi: 【...】

Vu Hạc Quy: 【À phải rồi Điện hạ, ngài thấy tôi nấu ăn ngon hơn hay Beta của ngài nấu ăn ngon hơn?】

Tôi: 【Cút.】

Vu Hạc Quy: 【Huhu.】

Mặc dù Vu Hạc Quy là một kẻ thích huhu kiểu trà xanh, nhưng anh ta cũng khá nghe lời, không thực sự làm ra cảnh "tiểu tam" kiêu ngạo khiêu khích "chính cung".

Nếu làm lớn chuyện thì sẽ khó mà thu xếp được.

Dù sao, việc mọi người ngầm hiểu là một chuyện, làm rõ ra ngoài mặt lại là chuyện hoàn toàn khác—

Khi đó, dù Vu Hạc Quy có thực sự đẹp trai, vóc dáng tốt, dù anh ta có Tập đoàn Vân Quy đi nữa, tôi cũng không thể tiếp tục với anh ta được.

 

 

back top