Bùi Thanh Việt thái độ mạnh mẽ bắt tôi và Cố Nguyên chuyển đến căn nhà lớn hắn mua.
Trang bị phòng trẻ em và phòng đồ chơi.
Có người trực tiếp dạy dỗ, cùng chơi đùa.
Những việc Cố Nguyên làm mỗi ngày không còn đơn điệu nữa, sự chú ý cũng dần trở nên tập trung.
Ánh mắt không còn lúc nào cũng lơ đãng nữa.
Đôi mắt xanh dương đó nhìn tôi, ánh sáng nhiều hơn sự trống rỗng.
Tôi vừa mừng vừa hụt hẫng.
Một người bố không thể nói chuyện, có thể làm được quá ít.
Khi tôi một mình chăm sóc nó, tuy không phải lo lắng về vật chất.
Nhưng vẫn có sự khác biệt về mức sống.
Tôi chỉ có thể cho nó cuộc sống bình thường, Bùi Thanh Việt có thể cho nó mọi thứ.
Đôi khi nhìn họ tương tác, tôi không thể kiểm soát mà nghĩ.
Hay là, cứ để Bùi Thanh Việt đưa Cố Nguyên về nhà họ Bùi đi.
Có lẽ cả đời này tôi không thể nói chuyện được nữa.
Người rộng lượng như Bùi Thanh Việt, lại còn mang cảm giác tội lỗi với tôi, sẽ không đối xử tệ với Cố Nguyên.
Có một điểm khởi đầu cao, luôn tốt hơn là đi theo tôi.
Sau khi dỗ Cố Nguyên ngủ, tôi nói chuyện này với Bùi Thanh Việt.
Hỏi hắn có thể đối xử tốt với Cố Nguyên không.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tôi.
“Cậu không chỉ muốn bỏ rơi tôi, lần này còn muốn bỏ rơi cả Nguyên Nguyên sao?”
“Cố Ý, cậu mơ đẹp quá.”
“Tôi nói cho cậu biết, không có cậu, tôi không thể đối xử tốt với thằng bé.”
Tôi hơi tức giận, thầm nghĩ hắn không muốn đối xử tốt với Cố Nguyên, vậy thời gian này hắn đang diễn trò gì?
Chỉ tay vào cửa lớn ý bảo hắn cút đi.
Bùi Thanh Việt mặt dày.
Dẫn tôi vào phòng tắm.
“Tôi không cút, tôi đã lấy lòng Cố Nguyên rồi, bây giờ đến lượt lấy lòng cậu.”
“Bác sĩ nói cậu phải ít dùng thuốc ức chế rồi, Cố Ý, cậu dùng tôi đi, tôi rất sạch sẽ, pheromone cũng rất nồng.”
