NGHE TIN ĐẠI THIẾU GIA ĐÍNH HÔN, TÔI LIỀN THU DỌN HÀNH LÝ RỜI ĐI

Chương 4

 

Cố Trường Ninh trong xe đắc ý như kẻ tiểu nhân, tôi quay đầu bước đi.

Chưa đi được mấy bước, tài xế của Cố Trường Ninh đã nhanh chóng lôi tôi nhét vào ghế sau.

“Quay đầu xe, về Vân Thủy Loan.”

Tôi bị đưa đến biệt thự Vân Thủy Loan của Cố Trường Ninh.

Anh ta không biết tìm đâu ra một bộ đồ hầu gái, ép tôi phải thay.

“Bảo cậu mặc thì cứ mặc đi, Cố Mặc Sênh sắp đính hôn rồi, cậu nghĩ anh ta còn quản cậu nữa à?”

“Chẳng qua cậu chỉ là một món đồ chơi nhỏ để anh ta tiêu khiển lúc rảnh rỗi, còn tưởng mình có thể một bước lên mây sao?”

“Cái bộ mặt này của cậu, chỉ xứng đáng mặc mấy thứ như thế này thôi.”

“Mặc cái mẹ nhà anh, anh mặc cho tôi xem nào!” Tôi vung nắm đ.ấ.m đấm thẳng vào mặt anh ta.

Mấy năm nay có Cố Mặc Sênh bảo vệ, chúng tôi đã lâu không đánh nhau.

Cố Trường Ninh sững sờ mất nửa phút, rồi lao tới, chúng tôi vật lộn dưới đất.

Cuối cùng, vệ sĩ của Cố Trường Ninh xông vào, giữ chặt tôi lại, ép tôi mặc chiếc váy vào mới chịu dừng.

Chiếc váy quá ngắn, chỉ vừa che đến đùi trên.

Cố Trường Ninh vừa dùng túi chườm đá chườm mặt, vừa gọi điện cho đám bạn bè hổ lốn của mình, ánh mắt lướt qua người tôi một thoáng, giọng nói đột nhiên trở nên bực bội hơn nhiều.

“Đúng, Vân Thủy Loan, thích đến thì đến, không thì cút.”

Gọi xong điện thoại, cà vạt của Cố Trường Ninh bị kéo lỏng ra.

Anh ta nâng cằm tôi lên như đang trêu chọc một con chó: “Không biết khi bọn họ nhìn thấy cái bộ dạng này của cậu, sẽ đối xử với cậu như thế nào đây?”

Nắm đ.ấ.m cuộn tròn bên hông tôi siết chặt lại.

Phải thừa nhận, mấy năm nay thủ đoạn của Cố Trường Ninh đã trở nên cao siêu hơn rất nhiều, không còn là sự tra tấn thể xác đơn thuần, mà là sự sỉ nhục về mặt tinh thần.

Rất nhanh, đám bạn bè công tử bột của Cố Trường Ninh lần lượt có mặt.

“Cố ca chơi bạo thật, sao lại nghĩ đến việc chơi đàn ông thế? Ối, đây chẳng phải là Ngu Bạch sao?”

“Nếu là Ngu Bạch thì thú vị rồi đây.”

“Cậu ta không phải người của anh cậu sao? Sao lại đưa được đến đây?”

Cố Trường Ninh nhếch mép cười mỉa mai.

“Cố Mặc Sênh bận ở bên vị hôn thê, làm gì có thời gian quản cậu ta, hôm nay mấy cậu cứ tự nhiên.”

Trong lòng tôi không hiểu sao lại đau nhói.

Mấy tên công tử bột nhìn nhau, xoa tay hăm hở, sẵn sàng hành động.

“Nào, để anh ôm một cái đã, eo thon thế này, còn thon hơn cả con gái.”

“Cả cái chân này nữa…”

Tôi đứng yên tại chỗ, hai nắm đ.ấ.m siết chặt. Chỉ cần bọn họ dám tiến lại gần thêm một bước, tôi sẽ khiến bọn họ phải khiêng ngang ra ngoài.

Thế nhưng, còn chưa kịp để tôi ra tay.

“Bộp” một tiếng, chiếc ly chân cao vỡ tan trong tay Cố Trường Ninh.

“Cút!” Cố Trường Ninh đột nhiên mặt mày tối sầm, “Tất cả cút hết cho tao!”

Không ai hiểu nổi Cố Trường Ninh đột nhiên lên cơn điên gì.

Có người định mở miệng nói gì đó, nhưng bị ánh mắt của Cố Trường Ninh dọa lùi.

Đợi người đi hết, Cố Trường Ninh chĩa mũi dùi vào tôi.

“Ngu Bạch, mẹ kiếp cậu sao lại hèn mạt như thế? Sao lại không chịu nổi cô đơn đến vậy? Cậu không phải giỏi đánh nhau lắm sao? Sao bọn nó muốn sờ soạng, cậu lại ngoan ngoãn đứng yên không nhúc nhích?” Anh ta bóp cổ tôi, đôi mắt đỏ ngầu.

Tôi đau, cau mày gạt tay anh ta ra: “Đừng có lên cơn.”

Anh ta sững sờ vài giây, rồi không nói một lời kéo tôi vào phòng tắm.

Nước lạnh vô tình xối xuống, khiến tôi bị lạnh đến mức không thở nổi.

Anh ta chà xát làn da trần truồng của tôi hết lần này đến lần khác, cho đến khi nó đỏ bừng.

“Dơ bẩn c.h.ế.t đi được, tôi tắm rửa sạch sẽ cho cậu.”

Tôi quấn áo choàng tắm bước ra khỏi phòng tắm, Cố Trường Ninh ném một bản thỏa thuận lên bàn.

“Ký đi.”

Nhìn kỹ lại, đó là một bản thỏa thuận bao nuôi.

Cố Trường Ninh khoanh tay ngồi trên ghế sofa, giọng điệu châm chọc.

“Cố Mặc Sênh không cần cậu nữa, nhưng tôi cần một món đồ chơi nhỏ để giải khuây.”

Thấy tôi không hề lay chuyển, anh ta lại lẳng lặng bổ sung.

“Điều kiện không kém hơn những gì Cố Mặc Sênh đưa cho cậu đâu.”

Tôi ném thẳng bản thỏa thuận vào mặt anh ta.

Cố Trường Ninh tức giận đến phát điên: “Đưa cho cậu thỏa thuận bao nuôi là xem trọng cậu, cậu nghĩ Cố Mặc Sênh còn thèm để ý đến cậu sao? Hay là cậu vẫn còn vương vấn tình cũ với anh ta?”

Anh ta định ném bản thỏa thuận lại, nhưng tay giơ lên nửa chừng rồi lại hạ xuống: “Tôi thật sự lười quản cậu nữa rồi.”

Nói xong câu cuối cùng, Cố Trường Ninh lầm bầm chửi rủa rồi bỏ đi.

 

back top