NGHE TIN ĐẠI THIẾU GIA ĐÍNH HÔN, TÔI LIỀN THU DỌN HÀNH LÝ RỜI ĐI

Chương 2

 

Đường về rất yên tĩnh, áp suất trong xe cũng rất thấp.

Chiếc xe chạy đến một nơi vắng vẻ, Cố Mặc Sênh đột nhiên bảo tài xế xuống xe.

Anh ta châm một điếu thuốc trong xe, làn khói làm mờ đi ngũ quan của anh ta, khiến cả người anh ta trông có vẻ âm u.

Một lúc lâu sau, Cố Mặc Sênh mở lời.

“Cởi quần ra, tự ngồi lên đây.”

Tôi hơi sợ hãi Cố Mặc Sênh như lúc này.

“Chúng ta về nhà rồi làm có được không?”

Cố Mặc Sênh khẽ liếc nhìn tôi.

“Em không có tư cách để thương lượng với tôi.”

Đúng rồi, anh ta là đại thiếu gia cao quý, còn tôi chỉ là con trai của một người giúp việc.

Tôi chưa từng thấy Thiếu gia thô bạo đến thế này. Trước đây, dù tôi khóc, anh ta không dừng lại nhưng sẽ nhẹ nhàng dỗ dành. Còn bây giờ, anh ta như muốn đ.â.m c.h.ế.t tôi.

Việc này kéo dài ròng rã hai tiếng đồng hồ. Anh ta kéo khóa quần lên, vẫn lịch sự chỉnh tề, còn tôi thì tàn tạ không ra hình dạng gì.

Tôi nằm bò trên người anh ta còn chưa kịp thở đều, anh ta đã mở cửa xe, một cước đá tôi xuống xe.

“Tôi sắp đính hôn rồi, em ngồi xe của tôi về không thích hợp.”

Nói xong câu đó, chiếc xe vụt đi mất, bỏ lại một mình tôi với bộ dạng tả tơi.

Tôi vỗ vỗ tay, chửi thề một câu, rồi thò tay vào túi quần tìm điện thoại, định gọi bạn bè đến đón.

Mò mẫm hồi lâu chẳng thấy gì.

Sực nhớ ra, vừa nãy Cố Mặc Sênh nói cấn, đã lấy điện thoại và ví tiền ra khỏi túi quần tôi rồi.

Tôi nhìn lên bầu trời đen kịt, bóng cây ven đường giơ những cành cây gớm ghiếc, thấy hơi muốn khóc.

Từ đây đến nhà họ Cố còn khoảng 2km, đi bộ về cũng không thành vấn đề, nhưng vừa làm xong, khắp người đều không còn chút sức lực, với lại, hiện tại tôi không muốn về.

Tôi ngồi xổm bên lề đường.

Hay là cứ ngủ tạm ở đây một đêm vậy.

Ngay lúc tôi kêu trời không thấu, gọi đất chẳng hay, một chiếc xe từ xa lái đến.

Ánh đèn xe chói lòa khiến mắt tôi đau nhói, tôi phải đưa tay che lại.

Chắc là có người trên xe nhận ra tôi, chiếc xe dừng lại ngay trước mặt tôi.

Tôi mừng rỡ khôn xiết, cứ tưởng trời không tuyệt đường sống của tôi, gặp được người quen nào đó.

Nhưng khi cửa sổ xe hạ xuống và nhìn thấy người bên trong, mặt tôi lập tức lạnh đi.

“Ôi chao, đây là ai thế này?”

Giọng Cố Trường Ninh lười biếng, pha lẫn vài phần hả hê.

“Đây chẳng phải là con ch.ó bên cạnh Cố Mặc Sênh sao? Sao thế, chủ nhân không cần cậu nữa rồi à?”

 

back top