Khi kỳ thực tập của tôi kết thúc, tôi nhận được thông báo tuyển dụng, Bộ Quân sự chính thức nhận tôi vào làm.
Tôi vui mừng kéo Triệu Đoạt đi đăng ký kết hôn, một ngày có ý nghĩa như vậy nên làm thêm một chuyện có ý nghĩa khác.
Ngày hôm đó, tôi nghỉ ở nhà, cửa nhà bị gõ.
Tôi tưởng là Triệu Đoạt để quên đồ gì đó, tiện tay mở cửa.
Không ngờ, lại thấy Triệu Trạch.
"Cậu đến làm gì?"
Triệu Trạch hơi ngại ngùng gãi đầu, "Nghe nói cậu đã có thể chế tạo cơ giáp rồi, bạn tôi luôn muốn một chiếc, không biết cậu có thể giúp một tay không."
Tôi dựa vào cửa, nhìn chằm chằm anh ta với vẻ không có ý tốt, "Cho tôi bao nhiêu thù lao?"
"Ừm, cái này tôi cần hỏi cậu ấy mới biết."
Tôi đẩy cửa định đóng lại, "Không thành ý."
"Không không không, thật sự có thành ý, chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn một bữa, để cậu ấy tự nói với cậu được không? Thật đấy, thành ý lớn lắm, nhà cậu ấy rất giàu."
Tay tôi đóng cửa khựng lại.
Cũng không phải là không được.
Giàu, thế thì dễ nói rồi, dù sao vật liệu, linh kiện cũng không cần tôi bỏ tiền, tôi chỉ cần tiến hành cải tạo và lắp ráp là được.
Kiếm tiền dễ dàng như vậy, đương nhiên tôi cũng sẵn lòng.
Còn về lý do tại sao họ tìm tôi, tôi cũng rất rõ.
Trước tôi, cả nước tổng cộng chỉ có hai mươi chín nhà chế tạo cơ giáp, tôi là người thứ ba mươi, cũng là người trẻ nhất, đương nhiên họ phải tìm tôi khi tôi chưa có danh tiếng lớn, sau này tìm tôi, cái giá sẽ không còn như thế này nữa.
Tối hôm đó, chúng tôi cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
Tôi gửi cho Triệu Đoạt một tin nhắn, nói tôi đi ăn với Triệu Trạch, rồi không quan tâm nữa.
Dù sao mấy ngày này, anh ta không biết bận rộn cái gì, ngày nào về nhà cũng đã nửa đêm rồi.
Vào phòng riêng, tôi mới phát hiện, Từ Nguyên cũng ở đó.
Vừa đẩy cửa vào, anh ta lập tức nhìn về phía tôi.
"Trúc Dạng, cậu ngồi đây." Anh ta vẫy tay với tôi.
Tôi bước tới, ngồi vào vị trí anh ta chỉ định.
"Nghe nói cậu đã có chứng chỉ Nhà chế tạo Cơ giáp rồi?"
Tôi: "Ừm."
"Cậu giỏi thật đấy, vậy mà lại dùng một năm để học xong chương trình hai năm, hơn nữa còn có thể tự mình chế tạo cơ giáp."
Tôi: "Ồ."
"Tôi, cái đó, tôi muốn hỏi cậu, cậu có bạn trai chưa? Nếu chưa, tôi giới thiệu anh trai tôi cho cậu, anh ấy là alpha cấp A, cũng làm việc trong Bộ Quân sự, nhưng anh ấy ở Bộ Tư lệnh Tác chiến, tôi giới thiệu hai người làm quen nhé."
Tôi xua tay, "Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi, đã đăng ký kết hôn luôn rồi."
Từ Nguyên hét lên thất thanh, "Cái gì?"
Triệu Trạch ngồi bên cạnh cũng kêu lên một tiếng, "Xảy ra lúc nào vậy?"
"Mấy tháng rồi."
Từ Nguyên cuống lên, anh ta kéo tay tôi, "Dù sao cậu cũng là beta, ly hôn cũng chẳng sao cả, hơn nữa, bố tôi là thiếu tướng, gả vào nhà chúng tôi, đây mới là lựa chọn tốt nhất."
Tôi nghe giọng điệu gấp gáp của anh ta, hơi muốn cười.
Tôi liếc nhìn Triệu Trạch, nói: "Ban đầu, nhà các cậu cũng nói với Triệu Trạch như vậy đúng không, nên anh ta mới hủy hôn với tôi."
Sắc mặt Từ Nguyên lập tức trở nên khó coi, "Nhà chúng tôi chỉ là đưa ra cho cậu một lựa chọn tốt hơn thôi. Với tình hình hiện tại của cậu, chỉ là một nhà chế tạo cơ giáp nhỏ bé, cậu muốn thăng tiến hay muốn nổi tiếng, đều cần sự giúp đỡ, bây giờ nhà chúng tôi bày ra trước mặt cậu, tại sao cậu không suy nghĩ cho tương lai của mình chứ?"
Tôi nhìn vẻ mặt giảng giải đạo lý của anh ta, thấy buồn cười, tôi quay đầu hỏi Triệu Trạch, "Cậu chưa nói với cậu ta tôi kết hôn với ai sao?"
Sắc mặt Triệu Trạch cũng đen lại.
Tôi cười xấu xa, "Tôi kết hôn với anh trai cậu, anh ấy đẹp trai hơn cậu, năng lực mạnh hơn cậu, lại không hám lợi. Cậu phải gọi tôi một tiếng chị dâu đấy."
Triệu Trạch "sroạt" một cái đứng dậy, ghế kéo lê trên sàn kêu "zì zà", mọi người đều nhìn về phía này.
"Anh trai cái gì, anh ta không cùng mẹ với tôi, anh ta là con hoang."
Tôi nhíu mày, "Triệu Trạch, sao tôi không biết cậu là người như vậy? Triệu Đoạt là con chính thức kết hôn sinh ra, là mẹ cậu chen chân làm tiểu tam, ép vợ cả ly hôn, cuối cùng còn làm lạc mất Triệu Đoạt, để anh ấy tự mình lưu lạc bên ngoài mười năm, cậu có lương tâm không?"
Mọi người đều kinh ngạc.
Chuyện nhà họ Triệu bị họ che giấu rất kỹ, có lẽ đây cũng là lý do tại sao, gia đình họ luôn vội vàng muốn cắt đứt quan hệ với Triệu Đoạt.
Mặt Triệu Trạch trắng bệch.
Anh ta muốn nói gì đó, nhưng môi lại run rẩy không thốt nên lời.
Tôi xắn tay áo lên định mắng tiếp thì đột nhiên có người bên cạnh mở lời, "Triệu Đoạt? Là Thượng tá Triệu sao?"
Tôi quay đầu nhìn người vừa nói, "Anh quen người yêu tôi à?"
Người đó lập tức nhảy dựng lên, gạt mọi người xông đến bên cạnh tôi, "Quen chứ, quen chứ, Thượng tá Triệu không phải là người phụ trách Trung tâm Chế tạo Cơ giáp sao, trước đây tôi đã từng tiếp xúc với anh ấy, tôi từng muốn nhờ Thượng tá giúp tôi thiết kế cơ giáp, nhưng Thượng tá anh ấy quá bận, luôn làm nghiên cứu, không có thời gian giúp tôi làm, chuyện này cứ thế bị gác lại."
Anh ta có vẻ hơi kích động, "Tức là, cậu là người yêu của Thượng tá Triệu, trời ơi, cậu giỏi thật đấy, nhà chế tạo cơ giáp chưa đầy hai mươi tuổi, trước đây tôi còn nghĩ người nào mới xứng với Thượng tá Triệu chứ, bây giờ xem ra, hai người chính là trời sinh một cặp."
Được, tôi được khen nên vui vẻ.
"Là anh muốn tôi giúp làm cơ giáp à?"
Người đó gật đầu, "Đúng đúng đúng, biết sớm Thượng tá Triệu là người yêu của cậu, thì chúng tôi đã đi tìm anh ấy rồi, mắc gì còn tìm Triệu Trạch, chúng tôi cứ nghĩ hai người là bạn thanh mai trúc mã, quan hệ thế nào cũng không tệ. Cậu xem cái đầu tôi này, sao lại không nghĩ tới, hai người cùng họ Triệu lại là người một nhà chứ."
Tôi cười đáp: "Không phải một nhà nữa rồi, người yêu tôi đã cắt đứt quan hệ với họ rồi."
Người đó liếc nhìn Triệu Trạch, "Chả trách luôn không nghe nói Thượng tá Triệu có liên hệ gì với nhà họ. Vậy cậu xem, cậu có thời gian giúp tôi làm không?"
"Tôi đang nghiên cứu một đề tài, nên cần chế tạo lại một chiếc cơ giáp, chiếc cơ giáp này không bị biên chế, nên có thể làm ra cho anh. Nhưng, chi phí vật liệu và chi phí cải tạo..."
Người đó vỗ tay, "Tất cả tôi chi, nếu cần kinh phí nghiên cứu, tôi cũng có thể chi trả, đời tôi chỉ muốn sở hữu một chiếc cơ giáp của riêng mình, nhà tôi không có gì, chỉ có tiền thôi."
Nghe anh ta nói vậy, mấy người khác cũng mở lời.
"Chúng tôi cũng muốn, sau này còn cơ hội không?"
"Nghe nói tốc độ lắp ráp cơ giáp của bạn học Trúc Dạng là số một toàn quốc, chúng tôi có hy vọng cũng nhận được một chiếc cơ giáp không?"
"Đúng đúng đúng, nhà chế tạo cơ giáp trẻ tuổi nhất, đã nghe danh."
Tôi mở quang não, "Ai có nhu cầu thì thêm bạn với tôi nhé, sau này chúng ta sẽ bàn bạc tiếp."
Và rồi, một đám người vây quanh tôi.
Tôi đã cho họ hy vọng rất lớn.
Bởi vì để chế tạo một chiếc cơ giáp, cơ bản phải mất một năm.
Còn tôi, chỉ mất ba tháng, hơn nữa, sau này tay nghề thuần thục hơn, tôi sẽ còn nhanh hơn nữa.
Tất cả mọi người, dường như đều thấy được ánh sáng của việc sở hữu một chiếc cơ giáp.
