NGÀY TÔI RỜI ĐI, HẮN LẠI VỘI VÀNG ĐƯA ĐỐI TƯỢNG LIÊN HÔN ĐI NGẮM CỰC QUANG

Chương 19

 

Chạy đến khi không khí trong lồng n.g.ự.c bị ép ra hết, hít thở hổn hển như bị thiếu oxy.

Chạy đến khi trước mắt tôi toàn là môi trường xa lạ, dòng người tấp nập.

Tiếng tim đập dồn dập tương tự rơi ở phía sau tôi.

Tôi quay đầu lại.

Thẩm Kinh Trạch đứng ngay sau tôi, vẫn giữ khoảng cách ba bước.

“Anh, em thích anh, không phải muốn gây áp lực cho anh.”

“Anh có thể từ chối em, em vẫn muốn theo đuổi anh.”

“Trước khi anh đồng ý, em sẽ luôn giữ khoảng cách an toàn ba bước với anh.”

Cậu ta cười lên, rạng rỡ như một thiếu niên.

“Chỉ cần anh quay đầu lại, em sẽ ở đó.”

Thì ra thật sự có người xuất hiện, không cần mười năm tám năm, không cần ồn ào mãnh liệt, chỉ cần chậm rãi từ từ, đã đẩy lùi mười mấy năm bầu bạn trước đây, bốn năm yêu hận quấn quýt.

Cậu ta đưa tay ra.

“Đi ăn hoành thánh nhỏ không? Ăn mừng em tìm lại được quá khứ là Thẩm Kinh Trạch, cũng vẫn là Ôn Hảo dựa dẫm anh.”

Có gì khác biệt không?

Không có gì khác biệt.

Thẩm Kinh Trạch xuất thân hào môn vẫn sẽ cùng tôi ăn đồ ăn vỉa hè.

Vẫn sẽ làm nũng gõ cửa phòng tôi ngủ, giữ khoảng cách thích hợp, móc lấy ngón tay tôi.

Cũng có khác biệt.

Bố mẹ Thẩm trở nên quan tâm tôi hơn.

Bố Thẩm sẽ pha trà nói chuyện thời sự kinh tế hôm nay với tôi, mẹ Thẩm sẽ chuẩn bị quần áo ở nhà với kích cỡ vừa vặn cho tôi.

Một hôm dậy sớm, tôi thấy Thẩm Kinh Trạch đang học gói hoành thánh dưới sự chỉ dẫn của dì giúp việc và mẹ Thẩm.

Ba người tụm lại nói chuyện.

Thẩm Kinh Trạch: “Anh nhất định thích ăn nhân tôm tươi.”

Mẹ Thẩm: “Mẹ thấy Duẫn Duẫn thích nhân thịt cá hơn.”

Dì giúp việc: “Lần trước tôi làm nhân rau tề thái rõ ràng Ôn tiên sinh đều ăn hết.”

Thế là bữa sáng mỗi loại nhân đều có ba cái.

Vỏ mỏng nhân đầy.

Tôi trong ánh mắt kỳ vọng của ba người, nghiêng về phía Hảo Hảo.

“Nhân tôm tươi ngon hơn.”

Cậu ta lộ ra ánh mắt đắc ý.

“Các người thua rồi, mỗi người hai trăm, chấp nhận tiền mặt và Alipay.”

 

back top