NGÀY THỨ BẢY SAU KHI CHIA TAY, NGƯỜI YÊU XUYÊN VỀ NĂM HẮN MƯỜI TÁM TUỔI

Chương 5

 

Sáng hôm sau, Hạ Chương ăn mặc chỉnh tề thúc giục tôi dậy.

“Tỉnh rồi thì chiếm tiện nghi của tôi, bây giờ lại bắt đầu lười biếng không chịu dậy, anh có thể đứng đắn một chút được không?”

“Cái gì gọi là chiếm tiện nghi của cậu, rõ ràng là tối qua cậu tự đưa tay qua trước.”

“Tôi là có lòng tốt! Cũng không biết là ai lớn tuổi còn sợ sấm sét, còn trốn trong chăn lén khóc, ôm anh cả đêm, tay tôi tê hết cả rồi!”

Không phải sợ sấm sét mà khóc, là nhớ đến người luôn ở bên tôi mỗi khi có sấm sét.

Nhưng những cảm xúc này không cần thiết phải để Hạ Chương nhỏ biết.

“Vậy cảm ơn cậu nhé.”

Tôi xoa xoa đầu Hạ Chương, cuối cùng cũng bò ra khỏi chăn.

Vẻ mặt Hạ Chương thoáng chút ngẩn ngơ, rồi lập tức cảnh giác:

“Anh lại muốn quyến rũ tôi!”

Thật là thần kinh.

Tại Đại học A.

Hạ Chương đi dạo một lát đã muốn rời đi.

“Đây là người thứ mấy xin Wechat của anh rồi? Xin một cái anh cho một cái, tôi còn đứng ngay bên cạnh đấy, anh có thể tự giác một chút không!”

Hạ Chương tháo chiếc mũ trên đầu xuống, phì phò quạt gió.

“Đội mũ vào, gió lớn đấy.”

“Đội cái gì mà đội, trên đầu tôi bây giờ còn thiếu cái mũ này à?”

Tôi phì cười, vươn tay định vuốt lại mái tóc bị mũ làm bẹp xuống của Hạ Chương.

Miệng thì liên tục khẳng định mình là trai thẳng, nhưng lại rất tích cực nhập vai bạn trai.

“Ít nhất một nửa trong số những người đó là vì anh mà đến, tôi cho là thay anh đấy, đều là mấy đứa nhóc thôi, không cần làm mất hứng người ta.”

Ngón tay đang thuận thế sắp chạm vào má cậu ta khựng lại, rồi rụt về.

Đây là Hạ Chương 18 tuổi, không thích hợp.

Hạ Chương rất vui, ra vẻ người lớn:

“Vậy tôi sẽ không so đo với đám nhóc đó, nhưng anh không được trò chuyện với họ.

“Con đường kia toàn là cây ngân hạnh! Chúng ta qua đó ngồi đi.”

Hạ Chương đột nhiên đổi chủ đề, kéo tôi đi về phía trước.

Tháng 11, lá ngân hạnh vàng rực, gió nhẹ thổi qua, lá bay lả tả trong không trung.

Mang theo nỗi niềm lưu luyến mùa thu muộn, quyến luyến mà trở về với đất.

Khi còn đi học, Hạ Chương rất thích đưa tôi đến đây.

Hai người ngồi xuống cạnh cây ngân hạnh, Hạ Chương vẫn nắm cổ tay tôi.

Mắt nhìn về phía xa, ngón tay lại từ từ trượt xuống mu bàn tay tôi:

“Tôi, có thể nắm tay anh không?”

Tôi không đồng ý cũng không từ chối, trêu chọc:

“Đây là lời mà một trai thẳng nên nói sao?”

“Thật ra cũng không hẳn là rất muốn nắm.”

Hạ Chương rút tay về, nhíu mày lại, lén lút nhìn tôi với vẻ khẩu thị tâm phi.

Tôi đút tay vào túi quần.

Mày Hạ Chương nhăn lại, giận dỗi rồi.

Ngồi im một lúc, tôi là người nhượng bộ trước.

“Đi thôi, dẫn cậu đi ăn cơm.”

Hạ Chương mặt lạnh nhìn tôi, không động đậy.

“Tôi đói quá, chúng ta đi ăn cơm có được không?”

Tôi đổi giọng điệu.

Hạ Chương cuối cùng cũng đứng dậy, không tình nguyện đi phía sau giẫm lên bóng tôi.

Thật trẻ con.

Đường ngân hạnh sắp đến cuối.

Hạ Chương đột nhiên gọi tôi lại:

“Anh ta… ý tôi là chúng ta của tương lai, có từng nắm tay ở đây không?”

“Từng nắm rồi.”

“Thế thì được.”

Hạ Chương bước hai bước vượt lên trước mặt tôi, vẻ mặt dần dịu lại:

“Một nơi có phong cảnh hữu tình như thế này, tôi hy vọng có thể để lại kỷ niệm với người mình yêu.”

Nói xong, lườm tôi một cái:

“Đồ gỗ.”

 

back top