Nước lạnh trượt xuống dọc theo khuôn mặt, cuốn đi hơi nóng bỏng rát nơi khóe mắt.
Một tờ khăn giấy được đưa đến trước mặt.
Bàn tay đưa tờ giấy này có xương ngón tay thon dài, da dẻ sạch sẽ.
Không có vết d.a.o vụng về cắt phải khi học nấu ăn cho tôi.
Cũng không có vết sẹo lồi lõm do mảnh thủy tinh đ.â.m vào khi bảo vệ tôi.
Đó là một đôi tay chưa từng quen biết tôi, chưa từng bị tổn thương vì tôi.
Tôi nhận lấy khăn giấy, lau qua loa trên mặt.
Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm như thể vừa làm sai và được tha thứ.
Khoanh tay trước ngực, dò hỏi một cách gượng gạo:
“Anh yêu tôi lắm à?
“Yêu lắm thì tại sao lại chia tay?”
“Cậu không cần tôi nữa.”
Cậu nhóc há nửa miệng, ‘À’ một tiếng.
Dường như đây là một câu trả lời vô cùng khó tin.
Tôi nhếch môi cười tự giễu, không nói thêm gì nữa.
Người vừa chia tay giống như một miếng thịt tươi vừa bị tách ra khỏi xương, bất kỳ kích thích nhẹ nào cũng gây ra cơn đau thấu tim.
Tôi cần thêm thời gian để hàn gắn lại gân cốt.
Sắp xếp lại cảm xúc, tôi bước ra khỏi phòng tắm.
Hạ Chương vẫn đợi ở ngoài cửa, ánh mắt ẩn chứa sự lo lắng.
“Hay là, tôi không ở đây nữa, đã chia tay rồi anh thấy tôi không phải càng khó chịu sao?”
“Không, rất vui, ” Tôi nhìn vào mắt cậu ta và lặp lại, “Có thể thấy cậu, tôi rất vui.”
Tôi kéo cổ tay cậu ta ngồi xuống sofa.
“Đây là chuyện giữa tôi và cậu của mười năm sau, không liên quan đến Hạ Chương 18 tuổi, cậu không cần phải chịu bất kỳ hậu quả nào vì điều đó.”
Cậu nhóc vẫn cảm thấy tự trách.
Tôi chọn ra vài đĩa phim, đặt trước mặt cậu ta.
“Đây là những bộ phim cậu thích xem trong mấy năm gần đây, chọn một bộ cùng xem đi.”
Đèn phòng khách tắt đi, hai người ngồi ở hai đầu ghế sofa dưới ánh sáng mờ ảo, xem một cách lơ đãng.
Tình yêu và thù hận trong phim bị cả hai ngầm bỏ qua.
“Này… anh có muốn dựa vào vai tôi không?”
Hạ Chương phá vỡ sự im lặng.
Tôi có chút ngạc nhiên.
Cậu ta cắn răng, miệng cứng rắn nhưng lòng mềm mỏng:
“Ý tôi là, nếu anh quá đau lòng, tôi có thể cho anh mượn bờ vai.
“Đừng hiểu lầm, chỉ là cho mượn dựa một chút, không được có ý đồ bất chính với tôi!
“Này, anh có biểu cảm gì vậy, rốt cuộc là có muốn hay không?”
Tôi ôm gối tựa ngồi lại gần, nằm thẳng xuống đùi cậu ta một cách tự nhiên.
Hô hấp của thiếu niên nghẹn lại.
Giọng điệu chua loét:
“Động tác quen thuộc thế, hai người thường xuyên làm vậy à?”
“Ghen à?”
Tâm trạng tôi khá hơn một chút, cảnh nhân vật chính ôm hôn nhau trên TV cũng không còn chướng mắt nữa.
“Anh nói linh tinh gì đó! Tôi—”
“Cậu không thích đàn ông, càng không thích tôi.”
Câu này cậu ta đã lặp lại rất nhiều lần trong ngày hôm nay.
Tôi cố gắng nén lại cảm giác khó chịu sắp trào lên, tự an ủi: đã có thể nói ra một cách bình tĩnh, có tiến bộ rồi.
Hạ Chương bĩu môi, có chút bực mình:
“Tôi muốn nói là, sao tôi có thể ghen với chính mình, anh nói lung tung!”
“Quan tâm chuyện này làm gì, bây giờ thích đàn ông rồi à? Giá trị quan 18 năm không còn kiên định nữa sao?”
Tôi nắm một nắm hạt khô, nhét vào tay thiếu niên.
Đợi khi cậu ta bóc xong, tôi tự nhiên ngậm lấy từ tay cậu ta.
Đồng tử thiếu niên hơi co lại, giống như một cô gái nhà lành đang đi trên phố bình thường, đột nhiên bị một tên lưu manh nhấc cằm trêu chọc.
Nhưng thấy vẻ mặt tôi vẫn bình thường, cậu ta chỉ có thể cố gắng giữ vẻ mặt tỏ ra chuyện này chẳng là gì.
“Thích ăn loại nào, Hạnh nhân hay Macca?”
Nói rồi, cậu ta lại đưa một hạt khô đã bóc sẵn đến miệng tôi.
