Sau đó, tôi và Phó Tầm lại trở lại như trước.
Tôi không hỏi khoảng thời gian trước đã xảy ra chuyện gì, Phó Tầm cũng không nói.
Phó Tầm vẫn rất bận, nhưng những buổi xã giao buổi tối đã ít đi rất nhiều.
Những ngày không ra ngoài xã giao, hắn sẽ ở trong biệt thự với tôi.
Khi nghe tôi muốn mở tiệm bánh ngọt, hắn thậm chí còn nhờ người tìm địa điểm, giúp tôi trang trí.
Hằng ngày đều theo dõi tiến độ.
Chỉ là yêu cầu tôi mỗi ngày chỉ được ở tiệm bánh nửa ngày, nửa ngày còn lại, phải ở bên hắn.
Hắn thích ăn bánh cupcake của tôi, tôi cũng thích làm.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ việc đó lại được làm theo kiểu này.
Tôi lúng túng kéo chiếc tạp dề “Thần bếp” trên người, vừa quay lưng lại đã cảm thấy phía sau lạnh buốt.
“Thợ làm bánh, sao trang trí hoa kem mà lâu thế? Trường dạy cậu như vậy à?”
Tôi chửi thầm trong lòng, cố gắng phớt lờ bàn tay đang đặt trên m.ô.n.g tôi.
Đồ khốn, làm sao trường dạy những thứ này được chứ?
Tay tôi run lên, bông kem trang trí trên bánh lập tức biến thành một cục.
Phó Tầm lại càng phấn khích, ánh mắt nguy hiểm áp sát:
“Việc đơn giản như vậy mà cũng làm không được, là phải bị phạt…”
Khi bị đè trong bếp làm những chuyện hắn muốn, trong lòng tôi bực tức vô cùng.
Lần sau làm bánh, tôi nhất định phải khóa chặt cửa bếp!
Những ngày như vậy ngọt ngào đến đáng sợ, nếu không liên tục tự nhắc nhở bản thân, tôi đã tự coi mình là người yêu của hắn rồi.
Những người khác càng hiểu lầm mối quan hệ giữa chúng tôi.
Mỗi lần trưa tôi đến công ty ăn cơm với Phó Tầm, những người đó đối xử với tôi rất cung kính, như thể sợ tôi không vui sẽ khiến họ bị sa thải.
Hôm đó, tôi dậy muộn, nên xách bữa trưa của khách sạn năm sao đến công ty Phó Tầm ăn cơm.
Không ngờ vừa đến cửa, lại gặp một người quen lâu ngày.
“Anh Quý.”
Giọng Tiết Lạc vẫn ngọt ngào như trước, nhưng tôi nhìn thấy cậu ta, không kìm được lùi lại một bước.
Cậu ta nhìn tôi, mắt đỏ hoe:
“Anh Quý, anh không muốn tha thứ cho em nữa sao?”
“Hôm nay em đặc biệt đến tìm anh.”
Tôi thở dài, cuối cùng vẫn đi theo cậu ta ra một bên.
Tôi và Tiết Lạc dù sao cũng đã từng có một đoạn tình cảm, tôi cũng biết Phó Tầm không muốn thấy tôi có bất kỳ tiếp xúc nào với cậu ta.
Tôi nghĩ lần này nói rõ ràng với cậu ta, sau này không để cậu ta đến nữa.
Nhưng không ngờ, Tiết Lạc nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nước mắt không ngừng rơi.
“Anh Quý, em biết anh đối với em là tốt nhất, anh chắc chắn không quên được em, đúng không?”
Tôi quay mặt đi:
“Lạc Lạc, mọi chuyện đã qua rồi.”
Tiết Lạc đột nhiên nói:
“Chưa qua đâu, em không muốn làm ở hộp đêm nữa, em ra ngoài với anh được không?”
“Phó Tầm người đó thất thường lắm, sẽ không giữ ai bên cạnh lâu đâu. Anh ấy cũng chán anh rồi đúng không?”
“Chúng ta làm lại từ đầu, được không?”
Tôi không biết tại sao cậu ta lại nói như vậy, ngay khoảnh khắc môi cậu ta kề sát, tôi đã đẩy cậu ta ra.
“Tiết Lạc, anh không còn yêu em nữa.”
